
hông tỉnh lại, liền cả gan dần dần vươn vào trong cơ thể hắn.
Khoảnh khắc khi tơ hồn sắp xâm nhập, Tiêu Lãng đột ngột mở mắt ra.
Trong cặp con ngươi bị bóng tối nhuốm màu đen như mực kia là vẻ ôn nhu như nước.
Ánh mắt như vậy, đã từng chặt chẽ dõi theo ta, vây lấy ta trong suốt mấy ngàn năm tháng...
Sau khi sư phụ chết, ta đã cho mình không còn tim nữa.
Nhưng giờ khắc này, lòng ta bắt đầu sống lại, đập thật nhanh, giống như muốn phá vỡ lồng ngực, một suy đoán ít khả năng mạnh mẽ hiện lên trong đầu, không cách nào xóa đi.
Tiêu Lãng không nói gì, hắn ngẩng đầu lên cực kì nhanh liếc ta một cái, sau đó mất tự nhiên dời mắt.
"Ngươi là?" Ta mang theo đề phòng, bò xuống giường thử thăm dò đi về phía hắn, không tự tin nhưng vẫn chờ mong, do dự muốn vươn tay ra chạm vào bờ vai hắn, nhưng vẫn rụt trở về.
Tiêu Lãng giáo huấn rất thuần thục: "Chỉnh sửa y phục!"
Ta mới phát hiện mình ở trước mặt nam nhân mà chỉ mặc áo trong, xiêm y không chỉnh, yếm cũng lộ ra một nửa rồi. Với tư cách là một tiên nữ có giáo dưỡng của Thiên giới thì thế này thực sự rất bất nhã. Thế nhưng mà tên cầm thú Tiêu Lãng kia bình thường không phải chỉ hận không bắt ta cởi hết ra khiêu vũ trước mặt hắn sao?
Tiêu Lãng lại nói: "Nhanh lên!"
Khẩu khí quen thuộc khiến ta giật thót, theo thói quen mà nhanh chóng sửa sang lại quần áo, đến khi xong mới xoay người cúi xuống nhìn mặt hắn hi vọng tìm ra dấu vết gì đó, kết quả lại kinh ngạc phát hiện tai hắn hơi hồng hồng.
Hành vi cử chỉ của nam nhân này không phải Tiêu Lãng, biểu lộ trên mặt lại giống hệt biểu cảm của sư phụ lúc ta sau khi trưởng thành rồi không cẩn thận bổ nhào vào trong ngực hắn cũng bối rối y như vậy.
"Sư..." Ta vẫn muốn tin tưởng vào tất cả những gì đang xảy ra trước mắt, lại e sợ đây lại là một cái âm mưu khác mà Tiêu Lãng mới bày ra.
Rốt cục hắn quay đầu, kiểm tra cách ăn mặc của ta một chút, nhẹ nhàng thở ra, tiện tay nhặt tơ hồn bên chân mà ta đã quên thu về, chậm rãi dẫn vào trong cơ thể, trực tiếp tiến đến phần hồn phách bị hao tổn. Tơ hồn cẩn thận du động, hồn phách hỗn loạn tự động mở ra từng tầng từng lớp, giống như cởi bỏ phong ấn vậy.
Một tòa nhà gỗ, một gốc cây lê, một mảnh thức hải cực nhỏ xuất hiện trước mặt ta, từ trong mơ hồ dần dần hiện lên rõ ràng. Linh hồn tràn ngập trong đó mặc dù yếu ớt lại có khí tức của sư phụ.
Vô số điểm sáng trong thức hải bắt đầu ghép thành hình sư phụ, áo bào trắng, tay áo rộng, tóc dài buộc lên đơn giản, bộ dáng giống hệt như bình thường. Thế nhưng biểu cảm lại thay đổi, hắn đi về phía ta, bước đi trầm trọng hoàn toàn không còn vẻ lành lạnh nhàn nhạt như mây trôi nước chảy, trong cặp mắt như mặc ngọc chất chứa vô vàn lo lắng và áy náy.
Hắn nói: "A Dao, ta xin lỗi."
"Sư phụ, là người sao?" Ta ngây ngốc nhìn hắn, còn muốn vươn tay chạm đến linh hồn không có thực thể kia, lại chỉ bắt được không khí. Ta hỏi: "Vì sao?"
Mặc dù ta có dị năng điều khiển tơ hồn, nhưng hồn thuật cũng là sư phụ truyền thụ. Tình cảnh hôm nay giống như ngày Phượng Hoàng tinh quân xuất hiện trong đầu ta, giống như một mảnh hồn phách bị đánh tan hoặc tự động tách ra, gửi gắm vào một chủ thể khác. Thế nhưng nếu không có tơ hồn giúp đỡ, loại gửi gắm hồn phách này cần ít nhất mười ngày để dung hợp, nếu không sẽ bị chủ thể phát hiện.
Sau một trận chiến của Tiêu Lãng và sư phụ, pháp lực của hắn mất rất nhiều năm mới khôi phục được, có thể thấy được thương thế của hắn nghiêm trọng thế nào. Trước khi sư phụ chết đã mang một phần hồn phách dung nhập vào trong cơ thể hắn, thừa dịp hắn phải dưỡng thương mà dung hợp lại, đợi đến khi thương thế của hắn khởi sắc thì hồn phách sư phụ đã hoàn toàn dung hợp vào trong cơ thể của hắn rồi. Mặc dù khi chủ thể thức thì linh hồn phụ thuộc này không thể điều khiển hay chiếm lĩnh thân thể, nhưng đi theo Tiêu Lãng, hắn nghe được gì, nhìn thấy gì, tình báo của Ma giới chắc chắn sẽ thu hết được vào trong đầu.
Trong thiên hạ này còn có thuật do thám nào tốt hơn sao?
Hẳn là sư phụ chết đi cũng là một phần trong kế hoạch?
"Năm đó trước khi đại chiến Tiên Ma xảy ra, Tiêu Lãng đi tìm ta, nói hắn muốn con, cũng đưa ra chiến ước" trên mặt sư phụ xuất hiện vẻ xấu hổ, chậm rãi giải đáp tất cả: "Thương Quỳnh thống lĩnh Hổ lang quân, lại có Tiêu Lãng tọa trấn, cũng sắp xếp thám tử ở Thiên Giới, Thiên Giới tổn binh hại tướng, tất cả đều biết là không địch lại rồi. Ta thừa dịp đề đạt kế hoạch trừ ma cho Thiên Đế, ngài sẽ tăng cường phong ấn quanh Thiên Giới, phòng ngừa Tiêu Lãng xâm lấn Giải Ưu Phong, về phần ta sẽ tận dụng chiến ước do Tiêu Lãng đề ra, hủy thân thể, dùng hồn phách nhập vào Ma giới, truyền tình báo dưới Ma giới về Thiên giới, chờ đến ngày có thể trừ ma. Vì trong người mang cơ mật chỉ có hai người bọn ta biết, không được truyền ra bên ngoài, cho nên ta không thế nói cho bất cứ ai không ngờ lại làm con thương tâm khổ sở."
"Con hiểu rồi," Ta lắc đầu, lau giọt nước mắt vui mừng bên khóe mắt, đồng ý: "Khi đó con ở trên Giải Ưu Phong, chưa bao giờ phải trải qua sóng gió, cũng không biết cách che giấu tâm tình, Tiêu Lãng là kẻ