
n.
Nguyệt Đồng sắc mặt trắng bệch, tim ta cũng ngừng đập.
Thiên Đế biến sắc, hạ lệnh: "Giải hai người vào thiên lao!" Ta và Nguyệt Đồng được làm bạn tù cùng một chỗ rồi.
Thực ra tiên nhân phạm tội ở Thiên Giới phần lớn là bị phán quyết tại chỗ, nhẹ thì ra tiên đảo tư quá, nặng hơn thì giáng xuống phàm trần, tùy tình hình mà quyết định là làm người hay làm súc sinh, còn nghiêm trọng hơn thì trực tiếp trói lên Tru Tiên Đài xử quyết, cho nên thiên lao trống rỗng, không có phạm nhân khác.
Lính canh ngục coi giữ đại lao có lẽ là đến mấy trăm năm chưa thấy mặt phạm nhân, rảnh rỗi đến phát khùng, cho nên nhìn thấy bọn ta vui mừng khôn xiết, hăm hở đọc lại một trường đoạn quy tắc thiên lao, phân chia rõ ràng phòng giam nam, phòng giam nữ, đưa lên một khay thanh lộ với mật đạo làm đồ ăn thức uống, cuối cùng còn nhiệt tình cùng ta lôi kéo làm quen: ""Tiên nhân trước bị giam vào ngục sau mới thẩm tra xử lí thì đại bộ phận đều không có việc gì cả, sau này khi Ngọc Dao tiên tử ra ngoài, nhớ phải chiếu cố cho tiểu nhân đấy, tiểu nhân họ Tiếu, tên Tiêu, thuộc Tiên Vệ Đội.""
Ta chóng mặt trả lời: "Ta bị giam trước, xử lý sau là vì chiến sự cấp bách, Thiên Đế không rảnh.""
Đồng chí lính canh họ Tiếu sắc mặt đổi ngay lập tức.
Thanh lộ với mật đào cũng mất luôn.
Ánh mắt Nguyệt Đồng nhìn ta đầy nỗi ái ngại.
Ta cũng hối hận rồi.
Hai người ngoan ngoãn ngồi xổm trong đại lao đợi phán quyết. Bởi vì biết rõ hẳn phải chết, tâm tình ngược lại nhẹ nhõm hơn hẳn. Nguyệt Đồng - lăn lộn trong ngục giam đã quen vừa gặm bánh bao vừa than phiền đồ ăn trong nhà giam của Thiên Giới quá khó ăn, ta mới lại không cho phép bất cứ kẻ nào chửi Thiên Giới không bằng Ma Giới đâu, nên lập tức liệt kê ra một hai ba bốn luận điểm mà phản bác, tranh luận rất kịch liệt, cuối cùng kết luận là nhà giam trong Thiên Giới có điều kiện tốt hơn, nhà giam ở Ma Giới có đồ ăn ngon hơn, phong cảnh ngoài cửa sổ của nhà giam Thiên Giới đẹp hơn, còn muội muội canh giữ đại lao Ma Giới lại có dáng người nóng bỏng hơn.
Tình hình chiến đấu bên ngoài hình như càng ngày càng kịch liệt, Thiên Giới mãi vẫn không rảnh xử lý bọn ta, thẳng một lèo nửa tháng qua đi, mới có người truyền lệnh đến, nói là muốn ba ngày sau xử quyết.
Nguyệt Đồng bắt đầu phàn nàn lần thức một ngàn lẻ một: ""Thiên Giới keo kiệt quá rồi đấy, người sắp chết rồi mà cũng không được miếng thịt để ăn, cơm chặt đầu đến cùng là đâu rồi? Ta là mèo! Làm sao mà ăn củ cải trắng được? Cứ tiếp tục như vậy thì còn chưa bị xử quyết đã chết đói rồi!""
Ta an ủi: ""Ngoại trừ tiên sủng thì đại bộ phận người trên Thiên Giới đều ăn chay, ăn chay tốt cho sức khỏe lắm, còn có thể tu thân dưỡng tính, cho nên ngươi cũng có thể học ăn củ cải trắng thử xem!""
Nguyệt Đồng nhìn ta bằng ánh mắt là lạ...
Ta rốt cục cũng nhớ ra người sắp chết thì chẳng cần quan tâm đến thân thể khỏe mạnh, lập tức đỏ mặt, không ngừng xoắn xoắn tay, giải thích: "Ngươi có thể coi củ cải trắng như thịt, mùi vị cũng không khác nhau là mấy đâu.""
Nguyệt Đồng hỏi: ""Nàng nếm qua thịt chưa?""
Ta gật đầu, lúng túng đáp: ''Không cẩn thận cắn phải một miếng bánh bao thịt, Bạch Quản nói là dùng thịt heo để làm, thế là ta lập tức nhổ ra. Thực ra vị giác của ta không tốt lắm, khó mà phân biệt ngon hay không ngơn, củ cải trắng với đào tiên trong miệng ta cũng cùng một vị cả, nếu Nguyệt Đồng nhà ngươi đói, có thể lấy cả củ cải của ta ăn. Bằng không sau khi chết thì cả củ cải cũng không có mà ăn đâu.""
Nguyệt Đồng cười to, hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, nhe ra hai cái răng nanh nho nhỏ, nó vừa lau nước mắt vừa nói: ""A Dao, nàng trung thực đến mức người ta không biết nói gì cho phải...""
Chẳng lẽ ta an ủi sai rồi?
Ta rất bất an.
Nguyệt Đồng vứt củ cải xuống, mang xiềng xích trên thân bước đến gần ta hai bước, dựa vào cửa nhà giam, hai mắt như làn thu thủy, yên lặng nhìn ta, bỗng nhiên hỏi: ""A Dao, cứ như vậy mà chết, nàng có cam lòng không>""
Ta nói: ""Cam lòng hay không cam lòng thì liên quan gì?""
""Ta không cam lòng"" Nguyệt Đồng nghiêng nghiêng đầu, cười hì hì, nói với ta bằng giọng không đứng đắn: ""Cha ta khi còn tại thế, nói phải chờ ta trưởng thành, lấy cho ta một thê tử tốt. Còn muốn sau này mọc ra một cái đuôi thật to thật mượt, lông mềm như nhung, trên người phải có ba loại sắc hoa, sinh một ổ linh miêu nho nhỏ. Thế nhưng ông không kịp đợi ta lớn lên đã mất rồi. Linh miêu diệt tộc, ta bị nhốt trong nhà giam hơn nửa đời người, sau khi được thả ra, toàn bộ thế giới đều đã thay đổi, giấc mộng của ta cũng vỡ tan tành rồi, A Dao, giấc mộng của nàng là gì? Dù sao cũng sắp chết rồi, nói ra đi...""
Ta nhăn nhó rất lâu, mới thẹn thùng nói: ""Ta chỉ muốn sư phụ ở lại Giải Ưu Phong, cùng ta sống chung mãi mãi. Thế nhưng mà ta cảm thấy ý nghĩ này hình như rất không tốt, cho nên...""
Nguyệt Đồng tỉnh ngộ: ""Nàng muốn làm vợ của sư phụ nàng?""
""Không thể nào! Sư phụ ta là thiên nhân chi tư, kinh thế chi tài, mặc dù ngày ta còn bé hắn từng nói làm tướng công cho ta, nhưng đó chỉ là nói chơi, không thể coi là thật, ta thân là đồ đệ, sẽ kh