
rồi, lấy hết sức lắc đầu phủ nhận: "Không lãng phí.
Mẹ nuôi là vì nghĩ cho an toàn của con nên mới giam con lại, sợ con
không có cơm ăn mới cho con đi ngủ với người ta, để con có cơ hội phát
huy ưu điểm duy nhất!"
Nó đáng thương đến nỗi cả Chu lão gia tử cũng phải lắc đầu.
mà ngay cả Bạch Quản xưa nay vốn ghét tiếp xúc với người lạ cũng phải
khẽ giật góc áo của ta, hỏi: "Con mèo yêu này trộm Phong Lôi Trận không
phải là để phòng Lưu Uyển cô nương chạy trốn, mà là để bảo vệ sự an toàn của nàng, có thể bản tính nó cũng không xấu. Hồ yêu kia mới không phải
kẻ lương thiện, đến lúc về còn không biết sẽ chà đạp nó như thế nào, sư
phụ, nếu người đã ưa thích nó thì không bằng cứu nó đi."
Nguyệt Đồng nghe vậy, như chết đuối vớ được cọc mà khẩn cầu nhìn ta.
Ta cực lực khắc chế lòng thương cảm đồng tình đang trào dâng trong lòng, cự tuyệt: "Chuyện của yêu tộc, chúng ta không tiện nhúng tay."
Hai mắt Nguyệt Đồng chợt trở nên u ám như nước đọng, tuyệt vọng hoàn toàn.
Bầu trời xẹt qua tia chớp, đất lóe ánh sét lòa.
Chu Thiều không biết đang ngẩn người nghĩ cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: "Sao mà trời đã tối rồi?"
Ta giờ mới phát hiện hóa ra không phải màu mắt Nguyệt Đồng thay đổi mà là màu trời thay đổi.
Vô số mây đen mang theo ánh sáng đỏ, như vòng xoáy hội tụ ở Tây Sơn, bầy chim điên cuồng kêu cứu, muông thú chạy hối hả, giống như gặp phải mãnh thú săn mồi. Đám yêu quái thất kinh, chạy trối chết, hồ yêu vừa nãy còn ngạo mạn đã hoa dung thất sắc, liên tiếp lùi về sau mất bước, không dám tin mà than: "Không, không có khả năng..."
Trên đinh núi, Nhạc Thanh chạy lại phía bọn ta, rống to: "Sắp có Thiên
Khiển rồi! Tiên tử, chạy mau. Nếu không thì không kịp đâu."
Ta cười khổ: "Đây là Cửu Lôi Tru Ma, chạy không thoát đâu."
Nơi có Thiên Khiển giáng xuống, tất có yêu ma tội ác tày trời lẩn trốn.
Ta chợt nhớ tới cái chết của Lưu Uyển cô nương cùng với cảnh giết chóc
trong vườn lê trong núi hôm ta tìm thấy Bạch Quản là vô cùng tương tự.
Cửu Lôi Tru Ma này, tám chín phần là hướng về yêu ma ở phía này. Nhưng
cấu trúc của u cốc mà Nguyệt Đồng ở rất kì lạ, nếu như sấm sét đánh
xuống, sẽ khiến núi lở, sau đó, nước suối sẽ dẫn dắt dòng điện trong sấm sét, uy lực tăng lên, tất cả phàm nhân lẫn yêu quái ở đây sẽ không có
một kẻ nào chạy thoát.
Ác ma đáng chết, một mình ta thoát thân cũng không khó, nhưng Bạch Quản, Chu Thiều, cùng rất nhiều phàm nhân ở đây thì phải làm sao?
Bạch Quản nói: "Sư phụ tỷ tỷ, người đi nhanh đi."
Chu Thiều nói: "Mỹ nhân tuyệt đối không thể chết được."
Nguyệt Đồng vẫn còn ngu ngốc hỏi: "Meo... sấm sét này đến để trừng phạt ta sao? Ta biết sai rồi mà, chưa được à?"
Đại nương hay quét ngõ hàng xóm nhà ta từng nói: "Thiên Lôi không có mắt đâu."
Ta vì chuyện nàng biết rõ chuyện cơ mật của Thiên Giới mà buồn bực thật lâu.
Lôi Thần đúng là không mở to mắt, hắn không nhìn thấy cảnh tượng chốn
thế gian. Thiên Khiển là do Thiên Đạo phán định, chỉ có hắn mới có năng
lực dẫn sấm sét xuống nhân gian, đánh về phía ác nhân. Hầu hết các
trường hợp thì hắn không đánh nhấm người. Nhưng phạm vi của Thiên Khiển
quá lớn, tốc độ quá gấp, hắn không thể xác nhận được cảnh vật xung
quanh, thỉnh thoảng cũng sẽ làm bị thương vài người vô tội. Đã có lần
Thiên Khiển trừng phạt một con rùa đen thành tinh chuyên trốn trong nước ăn thịt trẻ con, lại có nước làm vật dẫn, giật chết cả bảy tám đứa bé
đang nghịch nước bên dòng suối đó. hoặc là có lần Thiên Khiển giáng
xuống trừng trị đại quan làm nhiều việc ác, kết quả đánh xuống phòng
hắn, bùng lên trận lửa lớn, chẳng những nha hoàn, nô bộc cùng chết, mà
còn liên lụy đến hàng xóm, đốt trụi hơn nửa cái thị trấn.
Thiên Giới cũng không có biện pháp, chỉ có thể cố hết sức giải quyết hậu quả, đền bù cho các oan hồn.
Ta nghĩ đến cảnh tượng thê thảm sau Thiên Khiển, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, không biết phải làm sao.
Chu Thiều che chở ta, nói: "Mỹ nhân sư phụ đừng sợ, nàng không phải đã
nói ta là thiện nhân mười đời được Thần Phật đầy trời phù hộ hay sao?
Thiên Lôi sẽ không giáng xuống đầu ta đâu."
Bầy yêu quái nghe thấy thế, mắt sáng lên, nhanh chóng nhào về phía hắn.
Cả bầy yêu quái chồng đống lên nhau, đè cho tên thiện nhân mười đời này
thành bánh thịt, thiếu chút nữa đã tiễn hắn lên trời, trực tiếp thăng
thành thiện nhân mười một đời luôn và ngay tại chỗ.
"Thiên Lôi
đúng là không thể làm gì được ngươi." Ta thở dài sườn sượt: "Nhưng mà... ngươi sẽ bị đất đá do núi lở lăn xuống đè cho chết tươi. Cái này với
Thiên Khiển không có liên quan gì, đại khái là sau khi Lưu Uyển cô nương chết thì số mệnh của ngươi cũng đã thay đổi rồi."
Bạch Quản túm chặt vạt áo của ta, mím chặt môi, không nói lời nào.
Nhạc Thanh đứng trên vách núi gào thét đến mức cổ họng cũng khản đặc rồi.
Nguyệt Đồng ve vẩy đuôi, rất có vẻ cam chịu chờ chết.
Phàm nhân cũng yêu quái nhốn nháo hỗn loạn, giẫm đạp lên nhau, vô số kẻ đã bị thương,..
Ta vươn tay, mườn ngón tay hướng lên trời, vài sợi tơ bạc nhỏ bé từ từ
bắn ra từ đầu ngón tay của ta, bay lên bầu trời, sau