XtGem Forum catalog
Ngốc Thê

Ngốc Thê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322140

Bình chọn: 7.5.00/10/214 lượt.

i bên vách đá hiểm trở vờn quanh

lừa, mà bỏ phí mất nơi cảnh đẹp này.”

“Vong Ưu Cốc?” Thanh âm

trầm thấp thuần hậu, phát ra từ một người bị tận lực cho vào lãng quên - Thượng

Quan Ngân.

Con mắt sáng hơi hoảng

liếc mắt nhìn hắn, lập tức rũ xuống, bước chân bất giác lại lui về phía sau vài

bước, bây giờ mới thấp giọng nói:

“Đó là ta thay nó đặt

tên.”

Mày rậm chợt vặn xoắn,

hắc đồng hiện lên một chút ẩn ý, nhìn hai người dần dần gia tăng khoảng cách.

“Ngươi rất sợ ta.”

Thủy Liên ngước mắt kinh

ngạc, ánh mắt chạm đến đáy mắt tức giận của hắn, không lý do cảm thấy một cỗ

hoảng loạn. Ngay khi nàng đang không biết nên đối đáp như thế nào, phía sau

truyền đến một đạo thanh âm nàng chờ hồi lâu.

“Liên Nhi.”

Chợt nghe thấy tiếng gọi này,

trên mặt tú lệ tuyệt mỹ nở rộ ra một chút lúm đồng tiền khuynh thành.

Để cho hai người trước

mặt nàng, còn chưa từ nụ cười mị nhân của nàng hoàn hồn trở lại. Đã thấy nàng

như một cánh bướm trắng, nhẹ nhàng bay múa dừng ở trong lòng một nam nhân cao

to.

Thượng Quan Ngân khuôn

mặt tuấn tú hơi trầm xuống, hắc đồng xẹt qua một chút dị quang. Nhìn thẳng thân

ảnh nàng nhu nhược, cùng nam nhân đang tươi cười ôm lấy thân mình nàng.

“Các vị là......”

Chu Thành nhẹ ôm lấy

người trong lòng, hai mắt đánh giá hai người. lấy trực giác của nam nhân, hắn

sâu sắc cảm giác được nam nhân trước mắt xuất sắc bất phàm. Khi ánh mắt nhìn

hướng người trong lòng hắn, tựa hồ có chút khác lạ, cánh tay không khỏi ôm sát,

trên mặt phòng bị hơn.

“Chúng ta là đi ngang qua

nơi này, không nghĩ tới lại ở đây phát hiện vị cô nương này một mình đứng đây.

Còn hai vị là......”

Lí Nghĩa lại ra mặt giải

thích, nhìn hai người bộ dáng thân mật, không khỏi làm hắn nảy sinh tò mò quan

hệ giữa hai người.

“Thủy Liên là thê tử ta

sắp cưới.”

Lời này vừa nói ra, Lí

Nghĩa một mặt tiếc nuối, không nghĩ tới một vị giai nhân thanh tú như nước khó

gặp như vậy, sớm đã là hoa có chủ.

“Thành ca, chúng ta đi

thôi.”

Thủy Liên theo trong lòng

hắn ngẩng đầu, mềm mại nói nhỏ, không hề lại quay đầu liếc mắt nhìn người phía

sau một cái.

“Hảo. Hai vị, cáo từ.”

Chu Thành hướng hai người

gật đầu ý bảo, ôm giai nhân trong lòng, hướng đoạn đường đá mòn phía sau đi

đến.

“Nguyên lai phía kia còn

có đường có thể đến sơn cốc này.”

Lí Nghĩa chậc chậc lấy

làm kỳ lạ, quay lại nhìn. Khi nhìn thấy chủ tử khuôn mặt tuấn tú thâm ảo khó

dò, không khỏi sửng sốt, theo tầm mắt hắc đồng nhìn lại, vừa khéo nhìn thấy

bóng lưng hai người trôi đi.

Trang chủ sẽ không

là...... Nhưng vị kia cô nương đã mau gả làm vợ người ta.

“Chúng ta cũng nên đi.”

Thân mình cao lớn

xoay tròn, thả người lên ngựa, quay đầu ngựa lại, hướng ngoài sơn cốc chạy đi.

“Đợi ta với a!”

Lí Nghĩa vội vàng đi theo

lên ngựa, đuổi sát ở phía sau. Khi rời đi quay đầu lại mắt nhìn sơn cốc u tĩnh,

nghĩ đến chủ tử có vẻ dị thường, không biết là có còn cơ hội tái kiến vị cô

nương kia hay không.

Nơi lầu hai của nhà trọ,

chỗ phía tây tầm nhìn thật tốt. Có hai vị nam nhân đang ngồi, trong đó một vị

nam nhân thân hắc sam tướng mạo xuất sắc, hấp dẫn không ít cô nương ánh mắt

trộm dò xét.

“Trang chủ, chúng ta lần

này đến Trấn Nam vương phủ chúc thọ, tin tưởng vương phi nhìn thấy người nhất

định sẽ thật cao hứng.”

Lí Nghĩa vui vẻ nói, may

mắn lúc này hắn không cần lại đối với cơn tức giận của trấn nam vương phi.

Trấn nam vương phi là cô

cô của Thượng Quan Ngân. Thường xuyên gửi thư đi tới đi lui Minh Nguyệt sơn

trang, hy vọng hai huynh muội bọn họ có thể thường xuyên đến vương phủ đi lại,

để cho nàng có thể thay anh trai và đại tẩu mất sớm chiếu cố đôi huynh muội

này: Đáng tiếc hai huynh muội này tất cả đều không cần nàng lo. Hôm nay nếu

không phải trấn nam vương phi hạ xuống uy hiếp cùng cảnh cáo, không tiếc tự

mình đi một chuyến đến Minh Nguyệt sơn trang. Tin rằng Thượng Quan Ngân tuyệt

đối sẽ giống năm ngoái, sai Lí Nghĩa đem tặng lễ chúc thọ, mà không phải tự

mình đến thăm.

“Ngươi nhìn tựa hồ thật

cao hứng.”

Thượng Quan Ngân lạnh

lùng trừng mắt nhìn hắn một cái, nâng chén một ngụm uống cạn rượu trong chén.

Lí Nghĩa thông minh cười

thức thời, ánh mắt trong lúc vô tình thoáng nhìn con đường rộn ràng dưới lầu,

hai mắt kinh hỉ trợn to.

“Trang chủ, người mau

nhìn vị cô nương kia không phải cô nương hôm qua chúng ta gặp trong sơn cốc

sao.”

Nghe vậy, Thượng Quan

Ngân hắc đồng xẹt qua một chút ánh sáng, tầm mắt chuyển đến dưới lầu. Quả nhiên

ở mặt tiền một quán nhỏ trong phố bán ngọc sức, nhìn thấy thân hình xinh đẹp

kia, bên cạnh còn có một vị nữ tử thanh lệ đi sau.

Lúc này, tiểu nhị vừa

khéo tay bưng dưa cải đến, tò mò từ tầm mắt hai người nhìn thấy, cười nói:

“Hai vị cô nương kia là

mỹ nhân của Nam Quách trấn chúng ta, các nàng là tỷ muội, người sam áo màu phấn

là đại tỉ tên gọi Thủy Liên, về phần nàng bên cạnh chính là muội muội Thủy Hà.

Thủy đại tiểu thư đã gả cho công tử Chu phủ, hai người nửa tháng nữa sẽ thành

thân.”

“Theo lời ngươi nói, nửa

tháng sau hai nhà đám hỏi, không phải là đại sự trong trấn các ngư