
ng thân yêu của bà để lại trên đời.
Chuyện bà Trịnh đã quyết tuyệt không phải chuyện đùa. Lúc đứa trẻ đó vẫn chưa thành niên, cha mẹ đều mất, được đón về bên này nó thể nào cũng cảm kích rơi nước mắt. Chỉ cần bà ân cần chỉ bảo hằng ngày, chắc chắn nó sẽ trở thành một hạt giống tốt. Huống hồ bà nghe Lục Ninh Hải nhắc qua, rằng đứa bé này tính cách khác hẳn cha mình, thông minh trầm tĩnh, biết cách tiến lùi, đây chính là điều mà bà và nhà họ Phó hiện tại đang cần. Không biết chừng trong cõi u minh, trời xanh đã sớm an bài mọi chuyện.
“Bà Trịnh bảo tôi chuyển lời với cậu, mấy năm nay bà luôn rất quan tâm tình hình trưởng thành của cậu. Những kinh nghiệm sống thu được ở đây, hãy coi là một trải nghiệm của bản thân mình.” Lục Ninh Hải nói với Phó Kính Thù.
“Vâng?” bàn tay đang mải miết cắt tỉa của Phó Kính Thù dừng lại giây lát. Lục Ninh Hải cười khổ, nói mấy câu dối lòng với một đứa trẻ sớm lĩnh ngộ vốn là một hành vi rất buồn cười, nhưng vì chức trách của mình, ông không thể không làm.
“Cám ơn ông, luật sư Lục.”
“Đừng khách sáo.” Lục Ninh Hải trầm ngâm giây lát, mới quay sang nói với cậu thanh niên đang tỏ ra chăm chú và bận rộn kia rằng, “Tôi hiểu… vì việc này quan trọng, tôi sẽ đợi đến khi cậu ra quyết định.”
Phó Kính Thù im lặng không đáp, một cành hoa mọc cao vồng lên đứt lìa khỏi cây kéo của cậu. Thật đáng tiếc, ai bảo lá trên cành ấy sum suê quá làm chi.
“Đừng giày vò hoa của anh nữa.”
Phó Kính Thù quay đầu lại, thấy Phương Đăng đang ngồi trên bờ tường nhìn cậu mà cười. Lục Ninh Hải đã rời khỏi được một lúc.
“Xem ra em không bao giờ bỏ được sở thích leo tường.” Phó Kính Thù nói.
Phương Đăng đung đưa đôi chân, giọng điệu thản nhiên, “Thì đã sao, sau này chẳng biết có còn được leo hay không.”
Nó nhảy xuống, bước vài bước đến dàn hoa, giành lấy cái kéo trong tay Phó Kính Thù, khua tay múa chân một hồi, mới tỏ vẻ dửng dưng nói: “Anh nên đi đi.”
“Em muốn tôi đi à?” Phó Kính Thù dĩ nhiên không tin đây là lời thật lòng của Phương Đăng. Hai đứa đều không thể quên, chính tại khu vườn nhỏ này, cậu đã thề không rời khỏi, hồ ly đá và cơn gió ngày ấy có thể làm chứng.
“Bây giờ đã khác xưa rồi.” Phương Đăng cười hi hi đáp, “Ngày trước anh không đi được, bây giờ có bà lão nóng lòng đợi anh đến… Hơn nữa, anh không đi, tôi cũng sẽ đi.”
“Cái gì ?”
“Ông luật sư họ Lục muốn nhận tôi làm con nuôi, đón về thành phố sống cùng. Phó Thất, anh bảo bọn mình có phải trúng số độc đắc cùng lúc không ?”
“Lục Ninh Hải ?” Phó Kính Thù khẽ cau mày, những gì Phương Đăng vừa nói khiến cậu thực sự bất ngờ.
Phương Đăng huých huých khuỷu tay vào người Phó Thất, “Sao thế, không tin à ? Tôi đi một chuyến sao mà không được ? ‘con gái của luật sư’, nghe hay hơn hẳn ‘Con gái của lão nát rượu’ hay ‘Con gái của kẻ bắt cóc’.”
Phó Kính Thù tỏ ý hoài nghi : “Em đồng ý rồi à ?”
“Sao lại không nhỉ ?” Phương Đăng đáp, “Làm người phải biết vươn lên chứ ?”
Nó bắt chước điệu bộ quen thuộc của cậu ta, nghiêng đầu cười. Phó Kính Thù bỗng cảm thấy buồn bã.
“Em không phải không biết là…”
“Tôi biết !” Phương Đăng mau mắn trả lời, “Chính vì biết nên tôi mới nói anh nên đi.”
Những lo lắng của Phó Kính Thù chỉ Phương Đăng là rõ nhất. Nỗi oán giận biết bao năm bị lãng quên hoàn toàn, vết xe đổ của cha còn đó, thân thế không mấy rõ ràng… đều là nguyên nhân khiến cậu ta do dự.
“Anh cam chịu cả đời thế này ư ? Bị vứt ở nơi hoang tàn này, phó thác sống chết cho trời, bị cả nhà Phó Chí Thời coi thường, nó bảo chúng ta là chuột cùng một tổ. Anh biết chuột cống thế nào không ? Chẳng bao giờ được thấy ánh mặt trời, bị người người ghét bỏ, phải ăn rác rưởi người ta vứt ra, nghe thấy động là chạy trối chết. Phó Thất, chúng ta phải thay đổi chứ ? Lần này anh đi, sẽ là cơ hội tốt nhất thay đổi vận mệnh, vận mệnh cả hai chúng ta.”
“Thật ư ?” Phó Kính Thù nhắm mắt lại. Những gì Phương Đăng nói chẳng lẽ cậu không hiểu, nhưng phía trước có quá nhiều thứ không thể đoán định, tại sao ngay vào lúc đã chấp nhận số mệnh an bài, cơ hội lại đột ngột đến khiến cậu trở tay không kịp như thế ?
“Anh sống tốt, tôi mới sống tốt.” Phương Đăng vỗ về chậu hoa hải đường Thùy Ti, giờ đây bị tỉa chẳng ra hình thù gì. Nó ngắt xuống một chiếc lá héo khô, “anh từng nói, một chậu cây sinh trưởng không tốt, là do nó có bệnh, có cắt tỉa thế nào cũng vô dựng, căn bệnh vốn dĩ bắt nguồn từ bên trong.”
Tối đến, A Chiếu sốt sình sịch kéo Phương Đăng ra một góc.
“Chị, em nghe nói Thất Ca sắp đi cái chỗ gì gì… tóm lại là đi nước ngoài phải không ?”
“Thông tin của thằng em nhanh nhạy đấy.” Phương Đăng thủng thẳng ăn tiếp bữa tối.
“Sao lại thế được !” Trông A Chiếu như sắp khóc đến nơi, “Chị khuyên anh ý đừng đi có được không.”
Phương Đăng liếc A Chiếu một cái. Nó đã cao hơn, hai sợi nước mũi không còn lòng thòng trước mặt, nhưng cái vẻ ngây thơ vô tội vẫn nguyên văn. Mới mười ba tuổi, nó cứ cho là mình lớn lắm, bây giờ đánh nhau còn ác liệt hơn Phương Đăng. Người tuy có gầy, nhưng gan lì cóc tía, hễ mà đánh ai, không đánh đến khi người ta bò lăn bò toài ra chịu thua thì không thôi.