
theo
gương mặt ảnh chảy xuống làn da trắng nõn, nhẵn nhụi và mịn màng của cô, anh
chà chà sau đó ôm cô càng chặt hơn. Bụng anh đau đến quặn thắt cả ruột gan được
bàn tay cô mềm nhẹ xoa xoa với lực mạnh yếu vừa phải nên dần dần đỡ hơn, một
lát sau anh mở miệng gọi cô một lần nữa: “Yên Yên.”
Đồng Yên đáp: “Sao vậy? Có phải anh rất đau không? Em đi lấy
thuốc cho anh uống nhé?”
Lăng Khiên lắc đầu, hôn nhẹ lên cổ cô rồi không nói gì.
Từ tối hôm qua bàn bạc kế hoạch đối phó với Tô Mục Hâm cho tới
hôm nay kí hợp đồng với Lưu Hán Tống Khai, chỉ trong hai mươi bốn tiếng ngắn ngủi
anh đã đem Viễn Đông bán cho người khác, anh đã đem tâm huyết nửa đời mình bán
đi. Nói rằng anh cảm thấy không sao cả, không sợ là giả dối, trên thực tế so với
Lục Tư Triết anh còn sợ hãi hơn rất nhiều. Thương trường như chiến trường, khi
anh phải thực hiện đến bước này thì thực chất đã thua một nửa rồi. Anh biết muốn
từ trong tay Lưu Hán Tống Khai lấy lại Viễn Đông một lần nữa tuyệt đối không phải
dễ dàng, đến lúc đó hắn sẽ nói thêm một vài điều kiện nữa, mình có thể không thỏa
mãn hay sao? Đây cũng là một vấn đề lớn, huống chi cũng có thể coi là kết quả
khả quan. Nếu như lúc đó hắn vẫn chiếm cứ và không buông tha Viễn Đông, như vậy
anh không còn bất cứ biện pháp nào nữa.
Cho nên ở trên đường trở về cuối cùng anh không cách nào chịu
đựng được nữa. Trước đây khi dạ dày nhức nhối đến mức nào anh đều có chịu đựng
được cố gắng về đến nhà, nhưng hôm nay làm sao cũng không thể chịu đựng nổi,
anh không dừng lại bên đường nôn thốc nôn tháo đã là cực hạn rồi. Một khắc kia trong
lòng anh chỉ còn lại sự yếu đuối cùng bất lực, anh gọi điện cho Yên Yên chỉ là
muốn nghe giọng cô một chút, anh không muốn nói chuyện vì sợ cô nghe thấy giọng
nói yếu ớt của mình.
Nhưng bây giờ, anh cảm giác được trong ngực là cảm giác ấm
áp vô cùng, anh không có cách nào kiềm chế được, nhưng vừa rồi đau đớn có chút
giảm bớt nhưng bây giờ còn cảm giác đau đớn hơn nữa, đau kịch liệt. Anh tự tay
cầm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấn chặt bụng xuống, cúi người dựa vào vai
cô, giọng nói vô cùng nhỏ nói với cô: “Yên Yên, anh đau quá.”
Từ khi anh hiểu chuyện, anh không kêu đau đớn với bất kỳ ai,
duy nhất chỉ có hai lần trước mặt Yên Yên. Lần đầu tiên là dạ dày anh xuất huyết
vào đêm đó, lần thứ hai chính là tối nay. Anh nghĩ cứ coi như là anh đang cực
say, tự cho phép mình mềm yếu một lần.
Đồng Yên nghe được giọng nói rên rỉ của anh thì tim cô như bị
bàn tay ai đó bóp chặt lại. Cô cắn chặt môi rồi trước mắt là một mảng mơ hồ, một
chữ cũng không thốt ra được. Cô tựa vào trong ngực anh, hai tay ôm chặt lấy eo
anh giúp anh chống đỡ.
Lần đầu tiên anh kêu đau với cô là khi cô chẳng qua xem anh
là một người qua đường, thậm chí sau đó không còn bất kỳ ấn tượng nào khác.
Nhưng lần này, cô cảm giác được đau đớn trong lòng hiện giờ không ngôn từ nào
diễn tả được.
Nửa giờ sau, Lăng Khiên dần dần khôi phục lại, anh nhích người
ra một chút rồi cúi đầu nhìn cô gái trong ngực đã khóc đến hai mắt sưng húp,
đôi môi mỏng tái nhợt cong lên, nhéo nhéo mũi cô vô lực nói: “Dọa đến em rồi?”
Đồng Yên ngẩng đầu, cảm giác được bụng anh ấm hơn nhiều thì
cầm lấy tay anh áp vào mặt mình, nhẹ nhàng lắc đầu, nói nhỏ: “Anh khá hơn chút
nào chưa?”
Lăng Khiên gật đầu, lấy ôm chặt lấy người cô, cằm đặt lên đỉnh
đầu cô, ôn nhu ngửi lấy mùi hương thơm mát quen thuộc. Mùi hương có thể làm anh
thấy hạnh phúc.
Anh mím môi khẽ cười, trong lòng thầm nghĩ: May còn có em.
Lăng Khiên đi tắm, Đồng Yên chạy vào bếp đun lại nồi cháo bí
đỏ cô vừa nấu lúc tối, rồi múc ra một bát cẩn thận mang tới phòng ngủ. Cô thấy
Lăng Khiên đang ngồi bên giường uống thuốc.
Tim Đồng Yên lại nhói lên, đi tới đặt bát cháo bên tủ đầu
giường, ngồi xuống một bên anh nhận lấy cốc nước, cầm tay anh lo lắng hỏi: “Anh
lại đau bụng rồi?”
Lăng Khiên lắc đầu, kéo cô đứng dậy rồi ôm cô ngồi trên đùi,
cầm lấy bát cháo đặt trong tay nói: “Em bón cho anh đi.” [Haizzz, già rồi còn
làm nũng kinh =..='>
Đồng Yên nhìn anh một chút rồi ngoan ngoãn cầm lấy bát cháo,
xúc từng thìa lên thổi thổi rồi đưa tới miệng anh.
Sau khi ăn xong bát cháo, đầu Lăng Khiên đã đầy mồ hôi, Đồng
Yên đặt bát cháo không xuống bàn rồi lau mồ hôi cho anh, xoa xoa dạ dày cho một
một chút hỏi: “Anh còn khó chịu không?”
Lăng Khiên thở dài một hơi rồi nhấc cô dậy, vỗ vỗ mông cô
nói: “Không có chuyện gì. Anh đi rửa bát.”[chính xác theo bản cv là “vỗ vỗ
mông” nhé :”>'>
Cô nắm lấy tay anh: “Để em làm. Anh nằm nghỉ đi.”
Lăng Khiên cũng không thể chống đỡ thêm nữa nên gật đầu,
nhìn cô rời đi xong anh cũng không nằm lên giường mà đốt một điếu thuốc, đi tới
bên cửa sổ, mở cửa sổ ra rồi nhìn về phía xa ngẩn người.
Đôi mắt anh ở dưới ánh trăng càng trở nên đen nhánh và sáng hơn,
nhưng lại sâu không thấy đáy, mồ hôi trên trán anh vẫn không ngừng chảy. Sau đó
anh nghe thấy một tiếng thở dài trầm trầm, rồi một đôi tay nhỏ bé từ phía sau
ôm chặt lấy lưng mình, bàn tay đặt trên bụng anh xoa xoa.
Anh cười cười dập điếu thuốc, xoay ng