XtGem Forum catalog
Nghịch Thế

Nghịch Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322651

Bình chọn: 8.5.00/10/265 lượt.

hấy Đoàn Dịch Lâm, Lư Bội Nghiên bị doạ nhảy dựng lên, đôi mắt hắn ứ máu, hơi nước mù mịt, cô ta thật sự cho rằng mình đã nhìn lầm rồi, người đàn ông tàn nhẫn tuyệt tình này lại còn có nước trong đôi mắt.

Đoàn Dịch Lâm vươn tay, dừng ở giữa không trung một chút rồi dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn của Lư Bội Nghiên, ngón tay thô ráp lau đi nước mắt trên mặt, hắn không ngừng lưu luyến dưới mí mắt phải của cô ta, vuốt ve, vỗ về như thứ đồ yêu thích, Lư Bội Nghiên mềm lòng, nhìn hắn có chút thẹn thùng, “Dịch Lâm, em xin lỗi.”

“Em sẽ không phản bội tôi phải không?” Thanh âm hắn bỗng nhiên lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn cô ta.

Lư Bội Nghiên chưa bao giờ quen biết một Đoàn Dịch Lâm khác thường như vậy, cô ta ngỡ ngàng nhìn hắn, thế nhưng quên trả lời.

“Nói!” Hắn gào thét lớn tiếng.

“Anh điên rồi!” Lư Bội Nghiên cũng không nhường bước, “Anh rốt cuộc làm sao vậy?” Cô ta cao giọng.

Đoàn Dịch Lâm sửng sốt một chút, hắn ngồi thẳng lại trên ghế phụ, rồi cúi đầu sửa sang áo sơmi của mình một chút, lúc ngẩng đầu hắn thay đổi lại vẻ mặt hững hờ, lạnh lùng không có ấm áp, “Em ngồi ở phía sau!” Thanh âm hắn rất nhạt nhẽo, không có ý thương lượng.

Lư Bội Nghiên không theo kịp tiết tấu của hắn, cô ta ngây ngốc nhìn hắn.

“Đoạn đường phía trước chắc chắn đã bị phong toả, chúng ta phải nhanh chóng diệt trừ Thiệu Chấn Minh, thời gian càng dài bọn họ càng chuẩn bị đầy đủ.” Hắn nghiêng người, đóng lại tất cả cửa kính xe, sau đó hướng về ghế xe lấy ra một cái va li có mật mã, mở ra bên trong là một khấu súng và ống giảm thanh. Hắn ta vừa lắp ráp súng vừa liếc mắt nhìn Lư Bội Nghiên, “Tự em nghĩ cách giả thành người bệnh nặng.” Nói xong hắn ném khẩu súng cho cô ta, “Lúc vào trong hành sự tuỳ theo hoàn cảnh, phòng bệnh hướng về phía mặt trời có một ban công không che đậy, ở tầng 12 của ba toà nhà có thông đạo nối liền, Thiệu Chấn Minh ở phòng bệnh VIP tầng 14, an toàn là quan trọng nhất, đừng miễn cưỡng, em mở điện thoại, tôi sẽ tiếp ứng.”

Lư Bội Nghiên gật đầu, thả ghế dựa ngã xuống, cô ta nhanh nhẹn đến phía sau, tuỳ tiện tìm thứ quấn chiếc nón bảo hộ kia lên bụng mình, sau đó giấu khẩu súng ở bên trong, “Cải trang làm phụ nữ mang thai đi!” Cô ta vỗ bụng mình, nhìn người đàn ông ở phía trước.

Đoàn Dịch Lâm cười mỉa, “Thật thông minh!” Sau đó hắn nhanh nhẹn đổi sang vị trí người lái, khởi động xe chạy qua đường vòng.

“Ba tôi thế nào?” Giọng nói của Thiệu Duật Thần hơi khàn, đôi mắt đỏ bừng, sắc mặt cũng đặc biệt khó coi, cú đánh bất ngờ này khiến cho anh khó mà chống đỡ, ba mới vừa làm phẫu thuật tim càng không thể chịu đựng, ông trực tiếp bất tỉnh.

Nhìn thấy ba nằm trên giường bệnh vẫn hôn mê, anh im lặng suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nhìn Hứa Tấn Dật, “Không thể ở nơi này, anh xem có cần thiết bị nào, lập tức làm một phòng bệnh tạm thời tại nhà, bệnh viện rất nguy hiểm.” Anh rất quen thuộc chỗ này, vì bảo đảm an toàn, các lối thoát hiểm và phòng cháy ở khắp mọi nơi, hơn nữa ba toà nhà lại có thông đạo nối liền, còn có đường ống thông gió, có rất nhiều chỗ ẩn núp, con đường chạy trốn cũng quá nhiều, huống chi chỗ này vốn là nơi công công nhiều người lẫn lộn.

Hứa Tấn Dật có phần khó xử, “Tình trạng bây giờ của ông cụ không ổn định.” Anh ta gắt gao cau mày, cho dù ở trong bệnh viện thế này cũng không nhất định cam đoan bình an vô sự, huống chi còn muốn chuyển về nhà.

Thiệu Duật Thần cũng rất mâu thuẫn, làm thế nào cũng mạo hiểm, anh phải đưa ra một sự lựa chọn, anh nheo mắt nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời càng ngày càng tối sầm. Ngón tay anh gõ nhịp nhàng trên tay vịn giường bệnh, vẫn là dáng vẻ bình thản ung dung, anh quay đầu nhìn Hứa Tấn Dật, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Đi, lập tức đi! Dùng xe cứu thương, giả dạng làm người bệnh bình thường đổi bệnh viện.”

“Tại sao không điều người đến bảo vệ?” Bây giờ ở bên ngoài chỉ có một mình Văn Chính Đông, anh ta còn ôm một đứa nhỏ, Hứa Tấn Dật hơi khó hiểu.

Thiệu Duật Thần sờ trán, cười tự giễu, anh lập tức hít một hơi thật sâu, nhịn xuống nước mắt muốn chảy ra, “Tôi không biết mình có thể tin tưởng ai, Uyển Thanh sẽ lập tức qua đây, các người ngồi xe cứu thương cùng nhau trở về, hiện tại nơi an toàn nhất là trong nhà.” Lúc anh đang nói thì cửa phòng bệnh được mở ra, có một cô gái khí thế hiên ngang mạnh mẽ đến gần, mặc một bộ đồ màu đen, tóc cột cao lên, phối hợp với áo cánh dơi rộng thùng thình, lộ ra đường cong xinh đẹp giữa cổ và vai, cùng với xương quai xanh khêu gợi, đôi mắt cô ta sưng đỏ, sắc mặt vừa mới khóc xong, cô ta vừa đến nơi liền bổ nhào vào trong lòng của Thiệu Duật Thần, “Duật Thần, làm sao bây giờ?” Nói xong nghẹn ngào lại dâng lên.

Hiện tại Thiệu Duật Thần không còn lời nói để an ủi bất cứ người nào, anh chỉ nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô ta rồi đẩy cô ta ra, “Em và Tấn Dật cùng nhau đưa ba về nhà, anh và Chính Đông sẽ lập tức mang Cẩm Nhiên trở về. Trên đường chú ý an toàn, ngoài ra…” Thiệu Duật Thần dừng lại suy nghĩ một chút, “Cho dù xảy ra chuyện gì, không đến vạn bất đắc dĩ thì đừng đả thương người!” Lông mày anh nhăn nhó sít sao, Thiệu gia bọn họ không dễ dà