Nghịch Thế

Nghịch Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323060

Bình chọn: 8.5.00/10/306 lượt.

của Lư Bội Nghiên, “Uông Ninh Hi thật có mắt nhìn! Thiệu Duật Thần đúng là có diễm phúc lớn.” “Được rồi, buổi tối em mặc cho anh xem.”

Đoàn Dịch Lâm đột nhiên nở nụ cười, hắn vuốt ve nội y, “Thật là đẹp mắt, Thiệu Duật Thần thích không? Bội Nghiên cũng học theo cô mua một cái, cô có biết đêm đó chúng tôi đã làm gì không?” Hắn cười nham hiểm nhìn cô, bàn tay từ cái bụng trơn nhẵn trượt xuống dưới, vói vào trong quần cô.

“Tưởng Thiếu Dương! Đồ biến thái! Cút đi!” Uông Ninh Hi tuyệt vọng giãy dụa, gào thét khản cổ, nhưng Đoàn Dịch Lâm không thèm quan tâm, Ninh Hi cảm nhận được thứ cứng rắn của hắn đang chạm vào mình, cô như muốn chết đi, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Cảnh sát Đới làm việc thật là ngày càng hy sinh thân mình, lần này cũng phấn đấu quên mình, tôi cũng muốn thỉnh giáo một chút bản lĩnh khiến Thiệu Duật Thần say mê rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại!” Nói xong hắn nâng mông, cởi quần mình, Uông Ninh Hi hoảng hốt, cô cao giọng quãng tám hét lớn, “Lư Bội Nghiên.”

Đoàn Dịch Lâm lập tức dao động, hốc mắt lập tức ngập đầy nước mắt, hắn khiếp sợ nhìn Uông Ninh Hi, lấy tay lau nước mắt của cô, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi xuống.

“Cô cũng biết Bội Nghiên? Hôm nay là ngày cúng tuần (cho người chết, cứ 7 ngày cúng một lần, cho đến 49 ngày) đầu tiên của cô ấy. Cô hại tôi trở thành kẻ ‘người không ra người quỷ không ra quỷ’, chỉ có cô ấy ở bên cạnh tôi, mặc kệ tôi đối xử không tốt như thế nào với cô ấy, tôi chưa từng tôn trọng cô ấy, nhưng cô ấy luôn nhân nhượng tôi. Cho đến khi tôi đồng ý kết hôn với cô ấy, tôi cũng rất miễn cưỡng, cô biết không, trong đẩu tôi đều là hình ảnh của cô, Đới Mạt Nhan, đều là cô, cô có hiểu không?!” Hắn cao giọng, bóp cằm cô rồi nhìn cô, “Lúc tôi muốn buông tay cô, khi tôi biết mình không thể sống thiếu Bội Nghiên thì Văn Chính Đông đã giết chết cô ấy, cô nói đi, vì lý do gì các người lại hại tôi thê thảm như thế, cô có biết tôi rất yêu cô ấy hay không, đều tại các người.”

Uông Ninh Hi dần dần ngừng khóc nhìn hắn, “Tưởng Thiếu Dương, anh không hề yêu thương người khác, anh chỉ yêu thứ anh bị mất và không có được, anh chỉ yêu bản thân mình!”

Đoàn Dịch Lâm sửng sốt, trong giây lát lại tăng thêm sức lực, “Là ai nói? Đới Mạt Nhan, tôi không yêu cô sao? Tôi vì cô ngay cả mạng sống cũng không tiếc, cô không biết sao? Cô nói đi!”

“Vì sao khi tôi bảo anh cùng tôi cao bay xa chạy rời khỏi nơi thị phi, anh luôn luôn không đồng ý, ngay cả hứa hẹn một tương lai anh cũng không chịu cho tôi. Anh thừa nhận đi Tưởng Thiếu Dương, anh là gieo gió gặt bão!”

Đoàn Dịch Lâm không nói gì, hắn buông tay đứng lên, “Tôi sẽ cho cô nhìn xem cái gì mới gọi là gieo gió gặt bão.” Nói xong Đoàn Dịch Lâm cầm lấy băng dán, nhanh chóng trói Uông Ninh Hi lại, sau đó hắn lấy điện thoại ra bấm một dãy số rồi đặt bên tai, hắn nhìn thấy Uông Ninh Hi ngỡ ngàng không biết làm gì, khóe miệng lộ ra nụ cười âm u lạnh lẽo. Thiệu Duật Thần không ngờ mình cũng sẽ có ngày hồi hộp khi nhận được điện thoại của Đoàn Dịch Lâm, tay cầm điện thoại cũng run lên, anh hít sâu ba lần để điều chỉnh tâm trạng, “A lô!”

Đoàn Dịch Lâm không nói nhiều lời vô nghĩa, “Thứ tao muốn mày đã chuẩn bị xong hết chưa?”

“Tao muốn nghe giọng của Ninh Hi!”

“Ninh Hi là ai?” Đoàn Dịch Lâm cười cười nhìn người nằm trên sàn, “Ý của mày là cảnh sát Đới, Đới Mạt Nhan?”

Thiệu Duật Thần tái mặt, hắn biết tất cả, còn anh thì cái gì cũng không biết, trong cuộc đấu sức này hắn đã chiếm hết ưu thế, anh chỉ có thể làm theo.

“Tao không cần biết, tao chỉ muốn nghe giọng nói của Ninh Hi vợ tao, nếu không mày đừng hòng lấy được thứ mình muốn.” Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Thiệu Duật Thần hiểu, dù không hy vọng nhưng anh vẫn phải làm theo.

Ninh Hi khổ sở vặn vẹo trên giường, bị trói chặt, cô hoàn toàn không giãy dụa được, miệng bị dán lại, cô chỉ có thể thốt lên những âm thanh không rõ ràng. Dù cô có la khàn cả giọng thì âm thanh phát ra cũng chỉ yếu ớt đến đáng thương.

Đoàn Dịch Lâm cười, đưa điện thoại qua, Ninh Hi đột nhiên im bặt, cô biết mình chính là mồi nhử, vì vậy cô không muốn Thiệu Duật Thần đến đây để tìm cái chết. Đúng vậy, đó chính là tự tìm cái chết, cục diện này, ai đến cũng đều chỉ có một con đường chết.

Đoàn Dịch Lâm bỗng nhiên vô cùng ghen ghét khi nhìn thấy cô im lặng, hắn kéo băng dính trên miệng cô xuống, “Sao lại im lặng?”

Ninh Hi căm hận nhìn hắn, tròng mắt chứa đầy phẫn nộ và oán hận khiến Đoàn Dịch Lâm hưng phấn, hắn cười, lấy tay từ từ đặt lên bụng của cô, “Ái chà, cô nói xem, tình cảnh như bây giờ cô còn mang theo tạp chủng này làm chi?”

Thần kinh Ninh Hi căng thẳng, cô nhìn chăm chú vào hành động của Đoàn Dịch Lâm, chỉ thấy hắn đứng thẳng lưng đi hai bước tới gần cô, Uông Ninh Hi cảm thấy nguy hiểm, cô nhắm mắt lại, khóc thành tiếng, “Xin anh, đừng tổn thương con tôi.”

Tròng mắt Thiệu Duật Thần đỏ ngầu, anh hít sâu một hơi, “Đoàn Dịch Lâm, mày muốn gì tao cũng đáp ứng, mày đừng làm hại vợ con tao!”

“Vậy mày hãy nhớ rõ, sáu giờ tối nay mang theo Văn Chính Đông và giấy chuyển nhượng cổ phần đến trung tâm quảng trư


XtGem Forum catalog