
y là bọn họ vận công để tiêu hóa cánh hoa? Có khi nào là trúng độc không?
Tại sao ta một chút cảm giác cũng không có a?
Long Phù Nguyệt e sợ bọn họ xảy ra chuyện gì, đi lại từng vòng xung quanh họ lại không dám quấy nhiễu.
Ước chừng qua hết một canh giờ, Phượng Thiên Vũ nhảy lên, cười nói: “Quả nhiên là thứ tốt.”
Long Phù Nguyệt đi quanh hắn, thấy sắc mặt hắn hồng nhuận, tinh thần thoải mái, trong lòng vô cùng vui vẻ: “Ngươi cảm thấy như thế nào?”
Phượng Thiên Vũ cười dài: “Tất cả vết thương trên người ta đều tốt rồi! Không chỉ có thế, nội lực cũng gia tăng không ít! Phù Nguyệt, công lao của nàng không nhỏ đâu.”
Lúc này Cổ Nhược cũng chậm rãi đứng dậy, đôi mắt bình yên như hồ nước cũng mỉm cười: “Cám ơn ngươi, Phù Nguyệt.”
Long Phù Nguyệt thấy hắn không có việc gì, cười híp cả mắt: “Đối với người hữu dụng là tốt rồi. Ha ha đại sư huynh, huynh cảm thấy thế nào?”
Cổ Nhược gật gật đầu: “Rất không tồi.”
“Vậy…..chất độc trên người huynh có thể được giải rồi không?”
Cổ Nhược nhắm mắt, cảm nhận cơ thể mình một chút, lại mở to mắt khẽ lắc đầu: “Không có, nhưng mà đã áp chế được một chút.”
Long Phù Nguyệt hơi h thất vọng lại lập tức cười nói: “Đừng lo, hiện tại đã tìm được máu của Thánh nữ rồi, sư huynh muốn có bao nhiêu liền có bấy nhiêu, chỉ cần tìm được thận châu nữa là ok!”
Cổ Nhược cũng hơi lộ ra tươi cười, vuốt tóc của nàng: “Phù Nguyệt, ngươi thật là một phúc tướng.”
Long Phù Nguyệt ôm tay hắn, đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, tốt xấu gì hiện tại ta cũng là thánh nữ. Ha ha ha”
Bất quá nàng còn chưa kịp “ha ha” hai tiếng, thắt lưng đột nhiên bị kéo làm nàng hoa mắt một trận, định thần lại đã ở trong lòng Phượng Thiên Vũ.
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ cười nhẹ, nhìn nàng: “Tiểu nha đầu, đi, chúng ta qua bên kia nói chuyện.”
Long Phù Nguyệt sững sốt, chớp chớp mắt: “Nói….Nói chuyện gì?”
Phượng Thiên Vũ híp mắt: “Đương nhiên là việc quan trọng.”
Một tay ôm lấy nàng, nhanh chóng thi triển khinh công vượt qua mặt nước tiến về phía bờ bên kia.
Trong ao toàn là đầm lầy, Phượng Thiên Vũ lướt qua ở phía trên, ngay cả vớ cũng không bị ướt.
Cổ Nhược thấy hắn ôm Long Phù Nguyệt rời đi, cụp đôi mắt xuống, che đậy một loại cảm xúc không hiểu rõ ở sâu trong tim.
Lúc này tiểu hồ ly cũng nhảy dựng lên. CHỉ qua một lúc mà thân mình hồ ly ngắn ngủn của nó cũng đã cao lên một ít, đôi mắt xanh phát ra ánh sáng trong suốt.
Nó duỗi duỗi chân trước, kéo kéo chân sau, cảm giác cả người tràn đầy linh lực, không khỏi cao hứng, xoay vòng hai cái.
Thấy tỷ tỷ mình ngồi cách đó không xa, nó liền nhảy tới: “Tỷ tỷ, cảm giác thế nào?”
Hoa Tích Nguyệt cũng chậm chậm mở to mắt, quanh thân có một làn sương mờ, một đôi con mắt phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, ngẩng đầu nhìn Cổ Nhược nói: “n công, người thích nữ tử có bộ dáng như thế nào?”
Đôi mắt Cổ Nhược trong trẻo nhưng lạnh lùng, thản nhiên nói: “Hoa Tích Nguyệt, ta hi vọng ngươi là chính mình, không cần vì kẻ nào mà phải thay đổi.”
A? Hoa Tích Nguyệt sững sờ một chút, lè lưỡi: “Được rồi, vậy ta biến trở về bộ dáng của mình thôi.”
Nó đi một vòng, trong miệng đọc chú ngữ, một trận sương khói dâng lên, sương khói tan hết, bóng dáng hồ ly cũng không thấy nữa. Đứng ở chỗ đó là một vị mỹ nhân tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành.
Một thân quần áo phấn hồng, mặt trái xoan, màu da như tuyết, môi ửng đỏ như áng mây chiều, eo nhỏ như liễu, đôi mắt trong suốt như ngọc Lưu Ly, toàn thân có một loại khí sắc kinh tâm động phách.
Nàng bước tới một bước, lộ ra một nụ cười thản nhiên với Cổ Nhược: “n công, người thấy ta hiện tại như thế nào?”
Trên mặt Cổ Nhược không có nửa điểm kinh diễm, chỉ khẽ gật đầu: “Là tướng mạo sẵn có của ngươi là tốt rồi.”
Tiểu hồ ly mừng rỡ, đi một vòng quanh tỷ tỷ: “Lão tỷ, ngươi so với ban đầu còn yêu mị hơn nga….”
Phanh! Tiểu hồ ly đáng thương bị ăn một cái cốc đầu.
Hoa Tích Nguyệt chống nạnh tức giận trừng mắt nhìn nó: “Hoa Đậu Đậu, cái gì gọi là yêu mị hơn trước? Kêu ta thanh lệ hơn có được không hả!?”
Tiểu hồ ly sờ sờ đầu, miệng nhỏ giọng than thở: “Đẹp thì nói đẹp, thanh lệ cái gì chứ!”
Vừa thấy Hoa Tích Nguyệt trừng mắt. tiểu hồ ly thông minh liền chọn cách im miệng. Lại đi quanh tỷ tỷ một vòng, trong lòng thầm nghĩ: “Hừ, vẫn là tỷ tỷ nóng nảy, vừa rồi nhăn nhăn nhó nhó, suýt nữa làm ta da gà rớt đầy đất.”
Rùa tiên rốt cuộc cũng mở mắt, tinh thần nó cũng thoải mái lên không ít.
Nhìn nhìn hai bên: “Thánh nữ đâu? Thánh nữ chạy đi đâu rồi?”
Phượng Thiên Vũ sơm đã ôm Long Phù Nguyệt bay qua đầm lầy, hướng vào một cái núi cao, đi lên trên sườn núi.
Nơi này xem như ở giữa sườn núi, trên sườn núi tràn đầy hoa dại, trăm hoa trăm sắc, khoe màu rực rỡ, lay động sinh tươi. Cảnh trí vô cùng đẹp đẽ.
Phượng Thiên Vũ và Long Phù Nguyệt cùng ngồi trên tảng đá, đôi mắt thâm thúy như biển cả chăm chú nhìn nàng, khiến cho Long Phù Nguyệt chịu đủ dày vò.
Nàng không tự nhiên nhìn hắn một cái.
Cũng không biết tại sao, chỉ cần nàng cùng hắn một chỗ, tâm sẽ vô cùng rối loạn.
Lúc này lại càng không biết trong hồ lô của hắn chứa đựng âm mưu gì.
Ngừng một lát, nàng