Polaroid
Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nghịch Ngợm Cổ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325321

Bình chọn: 9.5.00/10/532 lượt.

a hắn đã chiếm hữu nàng. . . . . .

Trong ý nghĩ Long Phù Nguyệt « Rắc » Vừa vang lên một tiếng, hoàn toàn mơ hồ.

Mới đầu chính là cánh môi bị hắn dùng lực hút ma sát, dùng đầu lưỡi ướt át liếm lên đôi môi khô của nàng, dần dần , đối phương tựa hồ chưa đủ, bắt đầu xâm nhập vào bên trong. Đầu óc của Long Phù Nguyệt mênh mông , tim đập như nổi trống, mơ màng đột nhiên môi của nàng bị cạy mở dễ dàng, mặc người tiến quân thần tốc.

Theo cái lưỡi ấm áp của hắn xâm nhập, bọn họ gần như toàn thân trên dưới đều gắt gao dán sát vào cùng nhau, nhưng là nằm đè lên người của nàng lại dường như cảm thấy chưa đủ, càng thêm gấp gáp đè nặng nàng. Dưới thân là chiếc giường mềm mại, mà trước người tiếp xúc mỗi một địa phương của hắn đồng thời lại thiêu đốt giống như lửa nóng.

"Ngô. . . . . ." Long Phù Nguyệt thở hổn hển, theo bản năng muốn đẩy hắn ra một chút, nhưng hoàn toàn vô dụng, ngược lại càng đưa tới thêm cường lực áp chế. Long Phù Nguyệt mơ màng đột nhiên, hoa mắt, hoa mắt, đột nhiên cảm giác mình sắp hòa tan. Hơi thở của hắn giống nhau thông qua khoang miệng truyền đến khắp mọi ngóc ngách của toàn bộ cơ thể, rút đi khí lực toàn thân của nàng.

"Ưm. . . . . ."

Long Phù Nguyệt không nhịn được rên rỉ ra tiếng, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng giống như ánh bình minh nơi chân trời , nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng không có chút khí lực. Hai tay cũng đang bất tri bất giác đặt lên bờ vai của hắn, ôm ấp lấy cổ của hắn, làm cho nụ hôn này càng thêm sâu, thêm nồng nàn. . . . . .

Phượng Thiên Vũ vốn chỉ là muốn trừng phạt nàng một chút, lại không nghĩ rằng môi của nàng là thơm ngọt như thế, làm cho hắn không nhịn được trầm luân,

Phượng Thiên Vũ vốn chỉ là muốn trừng phạt nàng một chút, lại không nghĩ rằng môi của nàng là hương thơm thơm ngọt như thế, làm cho hắn không nhịn được trầm luân.

Long Phù Nguyệt Như bị tia chớp bổ tới, cái loại tê dại như bị điện giật này trôi qua nháy mắt truyền khắp toàn thân nàng, đầu óc hoàn toàn trở thành trục bánh xe biến tốc, chỉ chừa một dây thần kinh, cảm nhận được đến hắn làm cho nàng run rẩy.

"Nha. . . . . . Không. . . . . . Không cần. . . . . ." Long Phù Nguyệt vươn tay muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn rất dễ dàng đem hai tay giam cầm, giam cầm ở phía trên đỉnh đầu của nàng, loại tư thế này dị thường mờ ám, Long Phù Nguyệt hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn gần như muốn bốc cháy lên.

Nụ hôn, vuốt ve càng ngày càng như lửa nóng, đòi hỏi cũng càng ngày càng nhiều. . . . . .

"A! Không, đừng!" Long Phù Nguyệt chấn động mạnh một cái, không được, nếu còn tiếp tục như vậy, hắn sẽ hoàn toàn muốn nàng!

Nàng không thể hại hắn!

Phượng Thiên Vũ đôi mắt sâu giống như mặt nước hồ đã bị nhiễm đỏ sậm, dục hỏa đốt người làm cho hắn gần như muốn nổ tung, hiện tại muốn ngừng, thật sự rất khó. . . . . .

Hắn thấp giọng dụ dỗ: "Ngoan, Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta sẽ phụ trách đối với nàng. . . . . ."

Phụ trách? Phụ trách như thế nào? Cho nàng một cái danh phận? Sau đó lại để cho nàng cùng cơ thiếp khác của hắn giống nhau, cùng đợi sủng hạnh của hắn? Có lẽ, người khác có thể, nàng lại không được!

Long Phù Nguyệt bỗng nhiên dùng sức giằng co

"Phượng Thiên Vũ! Ta không phải cơ thiếp để ngươi tùy ý tiết dục, ngươi buông, buông, bằng không ta sẽ hận ngươi cả đời. Ta sẽ rời khỏi ngươi, cũng không gặp ngươi nữa. . . . . ." Long Phù Nguyệt bỗng nhiên kêu khóc .

Phượng Thiên Vũ chấn động, giống như bị tạt một chậu nước lạnh, nháy mắt tỉnh táo lại.

Hắn đứng thẳng thân lên, một đôi con ngươi có chật vật, cũng có khó hiểu: "Phù Nguyệt, ta biết, nàng là yêu thích ta , nhưng là, vì sao không đáp ứng? Sợ ta sẽ đem nàng vứt bỏ? Hay là trong lòng nàng có người khác. . . . . ."

Nói xong lời cuối cùng một câu, tròng mắt của hắn bỗng nhiên ngưng tụ, ngón tay vung qua môi cánh hoa của nàng: "Phù Nguyệt, bất luận nàng có nguyện ý hay không, cả đời này nàng đều là của ta! Bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng cướp đi! Cho nên —— nàng vẫn là nên chết tâm đó đi! Nàng về sau là thê tử của ta, cũng chỉ có thể là thê tử của ta."

( *Phong phong quang cảnh : Làm nổi tiếng, nở mày nở mặt)

Bộ dáng của hắn như là đang tuyên thệ, vẻ mặt vô cùng đứng đắn. Lại có một loại tình thế bắt buộc ngang ngược.

Long Phù Nguyệt tim đập như nổi trống, giống như ngọt lại như chua xót, giống như vui mừng, lại như có chút bi ai, nhưng nhất thời lại đứng ở nơi đó. Không thể lên tiếng.

"Ngươi —— Sẽ vĩnh viễn yêu một mình ta sao?" Nàng thật sự muốn...rất muốn... hỏi một câu này. Nhưng là, miệng há to ra, lại nói không thành lời.

Nói đến bên miệng bỗng nhiên biến thành một câu như vậy: "Cho dù ta về sau là Vương Phi của ngươi, đó cũng là chuyện từ nay về sau, ngươi không thể hiện tại muốn ta. . . . . ."

Phượng Thiên Vũ nở nụ cười, tươi cười khuynh quốc khuynh thành: "Nói như vậy, nàng đáp ứng làm Vương Phi của ta sao? Tiểu Nguyệt Nguyệt, nhưng trong lời nói đã nói ra không cho đổi ý nha. Chờ sau khi khải hoàn quay về triều, ta sẽ để cho phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, ta sẽ cho ngươi một cuộc hôn lễ long trọng, cho ngươi Phong phong cảnh quang gả cho ta