
Cô dạy chín lớp thì cả chín lớp đều không được thuận lợi. Học sinh như bọn chúng căn bản chính là hóa thân của ác ma, cố ý phá hỏng nhiệt huyết và lý tưởng dạy học của cô.
Ah, nhiệt huyết và lý tưởng dạy học?
Trong chốc lát cô cũng ngây ngẩn cả người. Cô có những thứ này sao?
Không phải mục đích của cô khi làm giáo viên ở Đế thánh là kiếm miếng
cơm sao?
Từ Đông Thanh phiền não lắc lắc cái đầu hỗn loạn.
Cô phát hiện kể từ khi Đồ Tỉ Phu xuất hiện, suy nghĩ của cô như dòng nước
cũ bị tắc nghẽn. Mỗi lần bị kích thích sẽ bắt đầu bốc khói, sẽ bắt đầu
xuất hiện một đống bọt nước lớn lục đục, hoàn toàn không thể suy nghĩ rõ ràng được. Hơn nữa, tính tình cô đặc biệt nóng nảy, dễ nổi giận, quả
thật rất giống một phụ nữ mệt mỏi tuổi bốn mươi.
Nhìn dáng vẻ quyết tâm phản đối đến cùng, không tiếc xả thân vì nghĩa của chúng, Từ Đông Thanh thật tức chết.
“Tại sao không làm bài tập?” cô đi xuống, thở phì tức giận, quan sát mọi
người. “Các em cho rằng dùng cách này đối phó với cô thì cô sẽ đi vào
khuôn khổ sao? Cô cười lạnh hai tiếng.
Những tên oắt này ăn cơm
mà sống, còn cô đã từng ăn muối mà sống, còn dám múa rìu qua mắt thợ đấu với cô, quả thực là không lượng sức mình rồi.
Đột nhiên đầu óc cô lóe lên một tia sáng, giống như sét đánh trời quang, suy nghĩ tắc nghẽn của cô bỗng trở nên thông suốt.
Cô sao có thể thông minh như vậy, khó trách được từ nhỏ đến lớn cô toàn
gặp chuyện may mắn. Dựa vào thành tích rách nát cô còn có thể làm giáo
viên dạy dỗ con nhà người ta. Thì ra ông trời lại ưu ái cô như vậy!
“Được thôi. Không sao. Không làm coi như cũng tốt.” Cô mặt mày hớn hở, ung dung xoay người đi lên bục giảng.
Nghe vậy, mười mấy học sinh hai phía nhìn nhau. Trước đó không dự liệu sẽ có tình huống này, còn nghĩ rằng cô sẽ nổi trận lôi đình, sau đó phạt
chúng chạy ra bãi tập rồi ra thêm gấp mấy lần bài tập. Không ngờ “Con ma mùa đông” lại dễ dàng bỏ qua cho chúng như vậy?
Chú thích: có lẽ cô tên là Từ Đông Thanh nên bọn học sinh mới đặt cho cô biệt danh là “Con ma mùa đông”
Đúng vậy, chỉ trong một tháng, sau khi lén lút sau lưng cô đặt biệt danh
“Con ma mùa đông”, chúng đã nhận ra con người thật của cô. Hiện tại cô
chính là người “Thâm tàng bất lộ” ( không để lộ tài năng) khiến da đầu
chúng tê dại, thấy hối hận vì đã đối nghịch với cô.
“Cô biết làm
bài tập và chạy ngoài bãi tập nhất định sẽ khiến tinh thần các em suy
sụp, cho nên các em mới bất mãn với quy định của cô. Không sao! Cô nhất
định chú ý tới sức khỏe của các em. Các em không cần làm bài tập nữa, về sau sẽ tận dụng nửa giờ học để hoạt động gân cốt!”
Hoạt động gân cốt? Tất cả học sinh tâm trạng hốt hoảng nhìn nhau, bị buộc đứng dậy đi theo “Con ma mùa đông” ra khỏi phòng học.
Từ Đông Thanh nhiệt tình say mê dẫn đầu ba mươi mấy học sinh cầm dụng cụ
quét dọn tới phòng Chủ tịch. Quả nhiên là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Bên trong không có một bóng người nào, vừa đúng có lợi cho cô tiến hành
kế hoạch vụng trộm.
“Tới rồi, mau vào “Hoạt động gân cốt” đi, nhớ cẩn thận một chút, đừng làm đồ đạc lộn xộn- -“ cô vội vàng gào to nhìn
học sinh miễn cưỡng quét dọn.
Chống nạnh nhìn học sinh quét sàn,
lau bàn, toàn là những thiếu gia tiểu thư động tác vụng về, chậm chạp,
mặt thối như thức ăn thiu để qua đêm, nhưng loại kháng nghị tiêu cực này cô không xem là gì, trong tay cô còn có bảng thành tích của bọn chúng.
Mặc dù chưa phải làm những việc quét dọn cực khổ bao giờ, nhưng nhờ đoàn
kết lực lượng, một đám nhóc quý tộc cuối cùng cũng tàm tạm quét dọn xong căn phòng mười mấy thước của Chủ tịch.
Nhìn quanh căn phòng làm
việc rộng rãi gọn gàng, cô đã dặn học sinh mua thuốc cỏ thơm, khiến
không khí tràn ngập hương vị tự nhiên ngọt ngào, hi vọng bay đến lòng
hắn, xóa sạch chuyện cũ còn ứ đọng năm xưa.
Từ Đông Thanh vô cùng hài lòng, tin tưởng chiêu “Dùng hoa hiến Phật” này sẽ lấy lòng Đồ Phu,
hắn sẽ cảm nhận được thành ý của cô chứ?
“Được rồi. “Hoạt động
gân cốt” hôm nay cũng khá lắm, các em đưa dụng cụ quét dọn cất trong
phòng dụng cụ sau đó rửa tay trở về phòng học, cô lập tức tới ngay.” Cô
vui mừng hớn hở đuổi học sinh.
Một đám học sinh cầm chổi, thùng nước, ai oán nối đuôi nhau rời đi, để lại Từ Đông Thanh một mình mê mẩn suy nghĩ.
ở phòng làm việc sạch sẽ tò mò ngó nghiêng. Đây là lần đầu tiên cô vào
nơi này, phát hiện trên bàn bày một đống tài liệu và công văn. Trước bàn ngoài điện thoại, đồ dùng văn phòng còn có một tấm hình.
Trong
hình là một cậu thiếu niên đẹp trai, Từ Đông Thanh thấy quen quen, hồi
lâu mới nhớ: đây không phải là Đồ Phu thời trung học sao?
Trong hình, cằm hắn trơn bóng, xem ra dáng vẻ này được chụp sau khi hắn bị cô cạo râu.
Hắn đặt tấm hình cũ xưa ở chỗ đó làm gì nhỉ? Cô không hiểu nổi ý đồ của hắn, đột nhiên kích động.
Lấy một chiếc bút kí tên từ hộp bút ra, cô đùa dai muốn vẽ thêm mấy cọng
râu, lại phát hiện như vậy không khác gì nhổ râu cọp, muốn tìm đường
chết!
Loại khiêu khích này ngàn vạn lần không thể làm, trước mắt
cô cần lập lại hòa bình với Đồ Phu, tạo tiền đề vững chắc cho công việc