
ến sắc, hét lên một tiếng: ”Đừng có lại đây.”
Bạch Khôn Nguyên còn chưa kịp định thần, thì cô gái bám sát sau lưng Linh Tố đột nhiền gầm lên một tiếng, lao vào Linh Tố. Có lẽ do hoa mắt, Bạch Khôn Nguyên nhìn thấy luồng khí đen cuồn cuộn ập tới.
Thẩm Linh Tố đứng yên tại chỗ, quay người dùng tay che mặt. Trong nháy mắt bàn tay cô hình như phát ra ánh sáng trắng chói lòa, ánh sáng sắc bén, thoáng chốc đã xé rách luồng khí đen như mây mù.
Bạch Khôn Nguyên thất kinh. Đang đánh nhau? Hay là đấu pháp đây?
Anh không bận tâm đến lời cảnh cáo của Linh Tố, vội vàng lao đến bên cô.
Linh Tố nghe thấy tiếng bước chân, nhất thời mất tập trung quay sang nhìn anh một cái. Chính lúc này, cô gái hung ác bật cười gian xảo, rút ra cái gì đó từ túi váy, hắt vào khuôn mặt Linh Tố.
Linh Tố không kịp đỡ đòn, chỉ kịp nhắm mắt chịu trận. Mặt mũi đầu tóc cô dính chất gì đó nhầy nhụa ẩm ướt, tiếp đó mùi tanh nồng nặc xông vào cánh mũi.
Bước chân lảo đảo, cô ngã xuống nền đất.
Bạch Khôn Nguyên chỉ nhìn thấy chất lỏng hất lên mặt Linh Tố đỏ thẫm nhơn nhớt, Linh Tố thì ngã xuống đất. Anh liền túm lấy tay cô gái kia, lớn giọng chất vấn: “Làm cái gì thế hả?”
Lưu Phi Vân lúc này đã toại nguyện, thần trí dần dần hồi phục, cô ta ngơ ngác nhìn anh. Linh Tố nhân cơ hội này, năm ngón tay khép lại, lòng bàn tay duỗi ra, đập mạnh vào huyệt thiên trung trước ngực Lưu Phi Vân.
Lưu Phi Vân lùi về sau mấy bước liền, cũng ngã xuống đất, toàn thân không ngừng co giật, sau đó bắt đầu nôn ọe. Mấy ngụm nước đen cô ta nôn ra, chạm đất một cái liền biến mất không dấu vết, như thể bị bay hơi vậy.
Linh Tố thở dài thườn thượt.
Lúc này thầy giáo và bạn học cùng lớp cũng chạy đến. Mọi người nhìn thấy khắp người Linh Tố vết máu loang lổ thì nhất thảy hét lên kinh hãi.
Thầy giáo vừa kinh hoàng vừa giận dữ, giậm chân nói: “Thẩm Linh Tố, Lưu Phi Vân, hai em làm cái trò gì vậy hả?”
Lưu Phi Vân cuối cùng cũng nôn ra hết, vẻ mặt thiểu não được các bạn đỡ lên. Thầy giáo giật mình hét lên: “Lưu Phi Vân, em đã uống rượu sao?”
Bên này, Bạch Khôn Nguyên đã gọi tài xế mang chăn mỏng để sẵn trong xe đến, cuộn Linh Tố lại.
Thầy giáo ra lệnh: “Hai em đi rửa ráy một chút, rồi đến văn phòng của tôi.”
Linh Tố chau mày. Bạch Khôn Nguyên nhìn thấy, lập tức thay cô mở lời: “Xin hỏi có phải thầy là thầy giáo của Linh Tố không ạ? Tôi là anh họ của em ấy.”
Thầy giáo chưa bao giờ biết rằng Linh Tố lại có một người họ hàng. Có điều người đàn ông trước mặt tướng mạo anh tuấn, y phục cao nhã, rõ ràng không phải một người tầm thường. Người ta thường bảo vẻ bề ngoài rất quan trọng, thầy giáo tự nhiên cũng có vài phần kính nể Bạch Khôn Nguyên.
Bạch Khôn Nguyên nói: “Chuyện vừa rồi khiến Linh Tố hết sức sợ hãi, tôi muốn đưa em ấy về nhà trước. Nhân tiện xin phép thầy cho em ấy được nghỉ mấy hôm.”
Thầy giáo nhìn bộ dạng thê thảm của Linh Tố, liền gật đầu đồng ý.
Tài xế đã mở cửa xe chờ từ lâu, nhưng cơ thể Linh Tố cứng đờ, bước đi xiêu vẹo nghiêng ngả. Bạch Khôn Nguyên cau mày, đột nhiên đặt tay lên eo cô, bế cô vào trong xe.
Cô gái nằm trong tấm chăn mỏng giống như một con thú nhỏ bị ngược đãi, co ro thu mình run rẩy, đôi mắt to tròn chứa đầy hoảng hốt sợ hãi, nhưng nước mắt kiên quyết không chịu rơi xuống.
Bạch Khôn Nguyên cúi đầu chăm chú nhìn cô gái trong lòng, không nói lời nào, chỉ ôm chặt lấy cô.
Anh không hỏi gì. Thật là tốt quá. Linh Tố cảm kích nhắm mắt lại.
“Em đã làm bẩn quần áo của anh rồi, đây là máu chó.”
Bạch Khôn Nguyên không hề bận tâm đến chuyện đó, “Không sao, quần áo phải thay liên tục mà.”
Anh đưa Linh Tố về Bạch gia.
Linh Tố được đưa vào phòng ngủ dành cho khách, cô tắm cả tiếng đồng hồ trong phòng tắm, dùng khăn chà xát lên mặt và cánh tay hết lần này đến lần khác, nhưng mũi cô vẫn luôn ngửi thấy mùi tanh khiến người ta buồn nôn kia.
Đến lúc mệt quá, cô quỳ dưới vòi hoa sen, dựa vào tường lặng lẽ rơi lệ.
Cô không những là một cô gái không có bố, mà trong mắt người khác còn là yêu nghiệt. Hôm nay nếu không có Bạch Khôn Nguyên, không biết cô sẽ bị người ta sỉ nhục đến mức nào nữa.
Người giúp việc Bạch gia thấy cô ở bên trong lâu quá không ra, lo lắng gõ cửa, Linh Tố lúc này mới vội vàng lau người bước ra.
Quần áo của cô đã được mang đi giặt, trên giường đặt bộ đồ lót sạch sẽ, còn có một chiếc váy màu xanh non may bằng chất vải mềm mại.
Linh Tố chạm vào liền biết rằng, đây là quần áo của Lâm Lang.
Cô mặc quần áo vào người, tóc xõa ra. Trong gương xuất hiện một thiếu nữ thanh tú xinh đẹp. Là Thẩm Linh Tố hay là Quan Lâm Lang đây?
Cô bước ra ngoài ban công, đột nhiên nhận ra ban công nối liền căn phòng bên tay phải vô cùng quen mắt, thì ra bên cạnh căn phòng này chính là phòng của Lâm Lang.
Ban công nối liền nhau, chỉ ngăn cách bằng một lan can dùng để trang trí, trèo qua lan can đó hoàn toàn không là vấn đề.
Cô xuống lầu, tình cờ gặp bà Bạch vừa đi dạo trong vườn trở về, bà nhìn thấy cô, liền cười nói: “Bội Hoa, sao hôm nay tan học sớm vậy con?”
Linh Tố cười khổ “vâng” một tiếng.
Bà Bạch tầm năm mươi tuổi, nhưng vì bảo dưỡng nhan sắc tốt