
trong lúc chờ đợi.
Bây giờ hôn cô, anh càng cảm thấy đêm nay ngọt ngào dễ chịu vô cùng.
Hai người hôn nhau một lúc mới dừng lại, Quý Bạch chỉ nhìn Hứa Hủ chăm chú mà không lên tiếng. Hứa Hủ đỏ mặt lấy chìa khóa mở cửa nhà. Cô không biết nói câu gì để phá vỡ bầu không khí yên lặng. Đột nhiên nhớ đến điếu thuốc trên tay anh vừa rồi, cô buột miệng hỏi: “Sao anh lại hút thuốc?”
Trên thực tế, bây giờ Quý Bạch rất ít khi hút thuốc, cũng không còn nghiện như trước. Chỉ là vừa rồi lãnh đạo Cục đưa thuốc lá cho anh, trong lúc đợi Hứa Hủ anh hơi buồn ngủ, nên mới hút một điếu cho tỉnh táo.
Anh không lên tiếng, Hứa Hủ cũng không bận tâm Vừa mở cửa đi vào nhà, cô chợt nghe anh từ tốn trả lời: “Anh hút thuốc để tăng thêm can đảm.”
“Anh hút thuốc để tăng thêm can đảm.” Quý Bạch nói xong câu này liền ung dung nhìn Hứa Hủ.
Ban đầu, Hứa Hủ còn chưa hiểu ra vấn đề, anh cần can đảm để làm gì? Sau đó, tim cô đột nhiên đập nhanh một nhịp, cô nhướng mắt nhìn anh.
Lúc này, Quý Bạch đã ngồi xuống ghế sofa, hai chân duỗi thẳng, hai tay tùy ý đặt lên thành ghế phía sau, cả người anh chiếm hết nửa chiếc ghế. Đôi mắt đen của anh lặng lẽ hướng về phía cô, ánh mắt bức người.
Rõ ràng đã sớm dự tính buổi tối hôm nay có khả năng diễn ra chuyện gì, nhưng khi sự việc xảy ra, trong lòng Hứa Hủ vẫn có chút sợ hãi. Gương mặt cô đỏ bừng, cô quay đầu nói: “Em đi rót cho anh cốc nước.”
Lời nói vừa dứt, Quý Bạch liền giơ tay, kéo cô ngồi xuống đùi anh.
“Rót nước gì chứ.” Anh dùng ngón tay đầy vết chai nâng cằm Hứa Hủ, cúi đầu hôn cô.
Bây giờ là buổi đêm yên tĩnh, phần lớn các gia đình trong khu chung cư đã tắt đèn đi ngủ. Tòa kiến trúc bên ngoài cửa sổ chỉ còn lại mấy ngọn đèn dịu dàng. Chất cồn vẫn còn trong người khiến toàn thân Quý Bạch trở nên lười biếng. Anh ngồi nghiêng trên ghế sofa, để cả người Hứa Hủ úp vào ngực anh, môi lưỡi nóng hổi của anh không ngừng cướp đoạt. Bàn tay lớn vuốt ve thân thể cô bên ngoài lớp vải áo. Cảm giác hừng hực lặng lẽ lan tỏa, khiến hai người ngất ngây. Quý Bạch nắm bàn tay nhỏ đang đặt trên ngực anh từ từ di chuyển xuống dưới. Hai má Hứa Hủ càng ửng đỏ, cơ thể cô hơi cứng đờ.
Bàn tay nhỏ chạm vào vật cứng cách lớp vải quần, Quý Bạch nhìn cô chăm chú: “Chẳng phải em từng sờ rồi còn gì?”
Hứa Hủ lí nhí: “... Hôm đó em nhất thời xúc động.”
Quý Bạch phì cười.
Bàn tay cô dừng ở chỗ đó không nhúc nhích, nhưng cũng đủ khiến anh vô cùng dễ chịu, anh càng động tình ngấu nghiến môi lưỡi của cô.
Một lúc sau, hai người toát mồ hôi. Hứa Hủ rụt tay về, lại bị Quý Bạch túm lấy ấn xuống chỗ cũ.
“Em đi bật điều hòa.”
Lúc này, Quý Bạch mới buông tay cô.
Không khí mát lạnh từ từ lấp đầy căn phòng nóng hầm hập, Hứa Hủ cúi mặt: “Em đi tắm trước đã.”
Lúc này, áo sơ mi của Quý Bạch xộc xệch, gương mặt điển trai của anh ửng đỏ. Anh tựa người vào thành ghế bất động, mắt không rời khỏi Hứa Hủ: “Được.”
Hứa Hủ vào phòng tìm quần áo ở nhà. Lúc cô đi ra ngoài, Quý Bạch đứng dậy hỏi cô: “Nhà em có đồ ăn không? Anh hơi đói.”
Hứa Hủ biết, tối nay chắc chắn anh ăn chưa đủ no, cô gật đầu: “Anh ngồi đợi một lát, em đi nấu cho anh bát mì.”
***
Bởi vì nhiều năm chuyên nấu đồ ăn đêm cho người thường đi nhậu nhẹt tiếp khách là Hứa Tuyển, kỹ thuật nấu mì của Hứa Hủ không tồi. Sợi mì trắng tinh, thịt nạc thái chỉ xào lăn, lại rán thêm hai quả trứng gà, bỏ một ít hành h. Động tác của cô thoăn thoắt, nội dung phong phú.
Khi cô đặt bát mì xuống trước mặt Quý Bạch, chỉ về mặt hình thức đã khiến Quý Bạch hết sức vui mừng. Cả buổi tối anh chẳng động đũa đến thịt cá, chỉ uống một bụng rượu. Bát mì bình thường thơm nghẹt mũi ngon miệng này mới là tình yêU chân thành của người đàn ông.
“Em không ăn à?” Quý Bạch hỏi.
Tối nay Hứa Hủ không phải uống rượu, cô đã ăn no bụng từ lâu. Cô kéo ghế ngồi xuống phía đối diện Quý Bạch: “Em không đói, anh mau ăn đi!”
Quý Bạch gật đầu, không khách sáo đánh chén ngon lành.
Phòng ăn thông sang phòng khách, ngọn đèn pha lê đơn giản chiếu trên đầu hai người. Dưới ánh đèn tỏa sáng, gương mặt Quý Bạch vô cùng điển trai, đôi mắt và cặp lông mày của anh đen như hai đường mực đậm đặc. Ngắm dáng vẻ ăn mì yên tĩnh của anh, tâm tình Hứa Hủ cũng trở nên mềm mại. Đây là lần đầu tiên cô và anh rơi vào tình huống này, anh nửa đêm đói bụng, cô nấu mì cho anh, ngồi nhìn anh ăn. Cảm giác này khiến cô hết sức thanh thản, đêm dài cũng biến thành thú vị.
Quý Bạch nhanh chóng ăn xong, Hứa Hủ cầm bát đũa: “Để em đi rửa.”
Quý Bạch giành lấy bát đũa từ tay cô: “Em nấu nướng vất vả rồi, để anh thu dọn. Em đi tắm đi.” Khi nói câu này, thân hình cao lớn của anh dính sát vào người cô, âm thanh vang lên trên đỉnh đầu, ngữ khí trầm thấp mang một sự mê hoặc khó diễn tả. Mặt Hứa Hủ nóng ran, cô lặng lẽ gật đầu.
Hứa Hủ vừa đi vào nhà tắm, Quý Bạch rửa bát đũa với tốc độ nhanh nhất. Sau đó anh cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay, cầm chìa khóa cửa nhà Hứa Hủ đặt trên bàn, mở cửa đi ra ngoài.
***
Tối nay, cả người Hứa Hủ toàn mùi rượu. Thêm vào đó là tâm trạng khẩn trương, nên cô tắm rất lâu. Đến khi cô ra ngoài, đã gần một tiếng đồng