
ắc hơn người,
yêu cầu cô ta cung cấp dịch vụ đặc biệt cho ngài. Dựa trên nguyên tắc giao dịch
công bằng, ngài sẽ giúp cô ta về tiền bạc, công việc.”
Sắc mặt anh thay đổi, cau mày, “Trong đầu em đều là những thứ
này sao?”
Tôi cười lạnh nhạt, “Ngài Sở, tôi sống một mình suốt bao
nhiêu năm, giờ ngài lại đến bảo tôi nhờ phúc của ngài, không thấy rất đáng cười
sao?”
“Đồng Đồng, đừng nói vậy. Em không phải muốn tiếp tục sao?”
Anh rất thành thật, có cả sự kỳ vọng, nhưng tôi thấy nực cười.
“Cảm ơn ngài đã quan tâm, tôi không thể tiếp tục. Nguyện vọng
này chưa được sự đồng ý của ngài thì tôi đã thực hiện rồi. Tôi làm việc hay
không không liên quan đến ngài. Nếu ngài muốn yêu hay đầu tư tình cảm vào người
khác, nếu tiếp tục giày vò tôi, nhất định sẽ chẳng thu được gì.”
Tôi nhận rõ tâm trạng hứng khởi của anh đã bị tôi phá vỡ. Chỉ
như vậy trong lòng tôi mới tốt hơn.
Anh không nói với tôi, đột nhiên cầm cây lau nhà sau cửa, xắn
tay áo, ra sức lau.
Tôi mím môi nhìn anh, anh lau xong lại lấy nước sạch đến,
dùng vải lau lau bàn. Một người đàn ông như vậy, một tài năng được vô số báo
đài tranh nhau phỏng vấn, chồng trước của tôi chạy đến trước mặt tôi hạ thấp
mình dọn dẹp cho tôi?
Anh rốt cuộc muốn làm gì, lẽ nào dẫm đạp lên sự tôn trọng của
tôi như vậy vẫn chưa đủ sao?
Tôi ngồi mạnh xuống, lớn tiếng với anh: “Sở Mộng Hàn, nếu anh
còn nhớ đến chút tình nghĩa trước kia giữa chúng ta, mong anh hãy ra khỏi đây”,
tôi vừa nói vừa chỉ ngón tay ra cửa. Toàn thân toát mồ hôi, mắt tôi hoa lên.
“Em nghỉ ngơi cho khỏe nhé!” Anh đổ nước bẩn ra đất trống
ngoài cửa, cầm áo vest vắt trên ghế. Sau tiếng sập cửa, anh cũng đi ra.
Trong nhà chỉ còn lại mình tôi. Cô đơn như nước hồ, hồi ức
như ảo ảnh, vô vàn cảm xúc ào đến.
Sốt suốt một đêm, cổ họng khát khô khó chịu, nhưng vẫn không
muốn cử động. Anh ta lau nhà gì chứ… lẽ nào không biết đun chút nước uống cho bệnh
nhân.
Nhưng tôi lại thầm trách mình, Đồng Đồng, mày sao lại bắt đầu
chờ đợi ở anh ta? Tối qua, mày để anh ta vào chính là một sai lầm. Giờ mày hy vọng
anh ta thương xót cho mày sao?
Không ngờ sau một giờ, anh ta lại về nhà tôi, trong tay cầm
túi to, nhìn thấy anh cầm chìa khóa mở cửa vào, tôi giật mình, “Anh cầm chìa
khóa cửa của tôi?”
Trong mắt anh như giấu nụ cười, đặt túi trong tay lên chiếc
bàn sách duy nhất, quay lại nói “Ừm, nhưng lần sau sẽ không như vậy.” Anh vừa
nói vừa lấy hộp cơm trong túi ra, sau đó đẩy bàn sách đến trước mặt tôi. Anh dường
như đã tắm, thay áo phông và quần bò cho thoải mái, đầu vẫn chưa khô hẳn, nhìn
càng đẹp trai hơn.
Anh đưa cho tôi một bình nước, nhìn cách đóng hộp là biết loại
nước khoáng nhập khẩu trong khách sạn năm sao với số lượng bán có hạn, hơn nữa
khi cầm trong tay lại cảm giác ấm. Độ ấm từ trong lòng bàn tay dâng lên, tôi ép
mình đè nén cảm giác đó xuống.
Tiếp theo, anh lại mở một hộp cơm tròn, mùi xạ hương xộc vào
mũi, là cháo hạt sen. Vài hộp còn lại còn có bánh tôm, canh nóng hổi… các món
ăn nhạt, trong đó còn có một bình chè tổ yến.
Tôi chỉ cảm giác không quen, trong căn nhà bình dị như thế
này, ăn chè tổ yến, đúng là thật khó chịu.
Anh không ăn gì, chỉ nhìn tôi, thần mắt phức tạp, lúc thì dịu
dàng, lúc lại bi thương.
Lặng lẽ ăn xong, tôi đứng dậy muốn đi thu dọn.
“Ngài Sở, cảm ơn ngài, công việc của ngài bận như vậy, ngài
về trước đi!”
“Hôm nay anh không đến công ty, ở lại với em.” Khẩu khí của
anh dịu dàng, như đang khẩn cầu.
“Sở Mộng Hàn, anh ở lại làm gì? Nếu là để giảm bớt cảm giác
áy náy thì không cần như vậy. Trong những ngày sau khi ngài về thành phố A, tôi
đã nghĩ kỹ rồi, sự việc trước kia đều đã thành quá khứ, không yêu không hận,
quên đi là cách tốt nhất.”
“Nhưng anh không thể quên, không muốn quên.” Anh đến trước
tôi, quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn mắt tôi.
“Ba năm rồi, anh chưa từng quên em. Có khi nhìn phòng bếp trống
rỗng lại nhớ đến em đeo tạp dề trong ngôi nhà nhỏ mà mình thuê, bận rộn ra ra
vào vào. Chỉ cần trong đầu xuất hiện hình ảnh này dù ở đâu dù khi nào đều chẳng
muốn ăn…”
Tôi lạnh lùng, “Hai người sống với nhau lâu sẽ thành thói
quen. Có lẽ không hề yêu, chỉ là anh chưa thích ứng. Tối thiểu tình cảm của anh
không đủ để anh gọi điện cho tôi, chứ đừng nhắc đến chuyện quay về nhìn tôi.”
Tôi không phải đang oán trách, tôi chỉ muốn để anh hiểu một
sự thật hoặc nhìn rõ hơn nội tâm của anh.
Căn phòng bỗng chốc lại chìm vào im lặng, từng từ từng từ thốt
ra dường như đều đã được ấp ủ từ rất lâu, anh nói: “Em nói đúng, có lẽ là thói
quen, nếu cố ý muốn thay đổi cũng không phải không thể, nhưng anh không muốn. Nếu
thực sự đã thay đổi, có lẽ thực sự quên rồi, anh không muốn mình mất đi màu sắc
duy nhất trong cuộc sống, để tương lai chỉ còn lại hai màu đen trắng.”
“Màu sắc duy nhất.”
Trước mắt tôi đột nhiên hiện ra những người phụ nữ kiều diễm
bên anh, mỗi người đều hơn tôi không biết bao nhiêu lần.
“Đồng Đồng, những năm xa nhau, mỗi ngày anh đều sống trong
mâu thuẫn, muốn gặp em, lại sợ gặp em…” Cảm giác này đã từng quen thuộc như vậy…
Tôi kìm