
gọi điện thoại cho mình nói rằng chuẩn bị về nước, mãi đến hôm trước, lần gặp mặt tại buổi tiệc tất niên chính là lần gặp gỡ đầu tiên của bọn mình sau ba năm chia tay. Bố mẹ mình quen cô ấy là vì trước kia bọn mình đã tính đến chuyện cưới xin, còn mua cả nhẫn cưới rồi.
Muôn lời muốn nói hóa thành tiếng thở dài, Hướng Huy có phần thất thần, chẳng phải ai cũng may mắn như anh, người đã bỏ đi bao nhiêu năm vậy mà vẫn có thể tìm lại tình yêu đã đánh mất : “ Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ đi cùng cô ta sao ? ”
Bùi Tử Mặc nhoài người đến bên kia bàn, nhìn chiếc gậy dưới sự điều khiển thuần thục của Hướng Huy dẫn bóng vào lỗ, anh nói : “ Bố mình khi đó sức khỏe không tốt, đang nhập viện, mình không thể rời bỏ ông ấy. Huống hồ, cô ấy không hề rủ mình cùng đi, thậm chí không hề hỏi ý kiến của mình. ”
“ Con trai có hiếu ? ” Hướng Huy đánh một gậy dứt khoát, đường bóng này của anh không cần phải ngắm và chỉnh nhiều.
Bùi Tử Mặc thoáng cười khổ sở : “ thật ra vì mình ngốc, rất lâu sau mình mới biết rằng, cô ta đã có người khác, chính là gã đàn ông dẫn cô ta đi ”
Hướng Huy lặng im hồi lâu, vội chuyển đề tài : “ Cùng đi ăn nhé ! ”
Bùi Tử Mặc nhìn đồng hồ : “ Thôi, Thần Thần đang ở nhà chờ mình, bọn mình đã hẹn ngày mai sang nhà bố mẹ cô ấy, quà cáp vẫn còn chưa mua ”
“ Đinh Thần vẫn còn giận cậu ư ? ” . Hướng Huy thu dọn gậy đánh, vẫy gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán : “ Cậu vội thì về trước đi, bữa khác mình gọi bọn cậu đi ăn ”
“ Trận chiến tranh lạnh giữa Đinh Thần và Bùi Tử Mặc kéo dài liên tiếp mãi tận mồng 3 tết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển biến. Hôm đó, bố mẹ cô đi du lịch về, cả hai đã hẹn sẽ về nhà bố mẹ ăn tối.
Đinh Thần dậy rất sớm, cô đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn bông tuyết bay lả tả bên ngoài, trận tuyết này rơi suốt cả đêm không biết bao giờ mới dừng
Bùi Tử Mặc cững nhìn màng tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ, anh nói : “ Bên ngoài nhất định rất lạnh, một lát em mặc thêm áo rồi hãy ra ngoài ”
Đinh Thần lạnh nhạt đảo mắt nhìn anh, chẳng buồn đáp lại.
Bùi Tử Mặc buồn bực khó chịu : “ Em định chiến tranh lạnh với anh đến bao giờ ? ”
Thần sắc Đinh Thần vẫn thản nhiên : “ Em không hề chiến trang lạnh với anh ! ”
“ Vậy sao nói chuyện em không thèm để mắt đến anh ? ”. Bùi Tử Mặc bắt đầu nổi đóa, anh kéo Đinh Thần ngồi xuống sô pha : “ Em nói rõ ràng xem, rốt cuộc em muốn anh như thế nào ? ”
Đinh Thần không nói gì, cô ngây người đặt bàn tay lên chiếc bàn pha lê.
“ Lẽ nào Diệp Tử không nói với em về chuyện giữa anh và Vu Tranh hay sao ? ”
Đinh Thần che miệng ngáp : “ Tại sao cô ấy phải nói với em ? Cô ấy có nghĩa vụ nói với em sao ? ”
Bùi Tử Mặc bỗng chốc chán nản, anh muốn thông qua Diệp Tử để nói với Đinh Thần rằng giữa anh và Vu Tranh đã là chuyện quá khứ, cuộc sống trước mắt mới thuộc về anh và Đinh Thần ”
“ Anh còn chuyện gì nữa không, không còn chuyện gì thì em đi rửa mặt, còn phải chuẩn bị quà để đi ngay đấy ! ”. Đinh Thần lạnh lùng nói.
Bùi Tử Mặc liền tiến đến trước kéo Đinh Thần vào lòng, ôm chặt cô, hôn cô mãnh liệt. Đinh Thần ra sức giãy dụa vùng vẫy, đôi tay cô gắng sức đánh vào vai anh, chẳng còn cách nào khác, Bùi Tử Mặc đành giữ chặt lấy cô, không để cô cử động, mãi một lúc sau, cô mới dần mềm nhũn người ra.
Bùi Tử Mặc cảm nhận sự thay đổi của Đinh Thần , anh buông cô ra, nhưng khi anh trông thấy đôi mắt đẫm lệ của cô, con tim anh như bị kim đâm thật mạnh.
“ Xin lỗi em ! ”. Bùi Tử Mặc dịu dàng ôm lấy cô, vỗ vào lưng cô : “ Là do anh không tốt ”
Đinh Thần không nói lời nào, cô tựa vào anh, khóc nức nở.
“ Là anh không thẳng thắn với em, khiến em lô lắng, anh từng nói sẽ cùng em trải qua những tháng ngày vui vẻ thì nhất định anh sẽ không làm em thất vọng, em hãy tin anh ! ”
Đinh Thần quệt hàng nước mũi trên chiếc áo ngủ của anh, nói giọng vô tội : “ Em làm áo anh bẩ mất rồi ! ”
Bùi Tử Mặc lớn tiếng cười vang, anh xoa xoa sống mũi cô : “ Không sao, có máy giặt mà ”
“ Không còn sớm nữa, chắc bố mẹ đang đợi chúng ta ”. Đinh Thần nói với chất giọng mũi khản đặc.
Bùi Tử Mặc vỗ vào trán Đinh Thần : “ Không giận anh nữa chứ ? Không chiến tranh lạnh với anh nữa nhé ! ”
“ Hứ ! ”. Đinh Thần trừng mắt nhìn anh, xoay người bỏ đi.
Bùi Tử Mặc vui vẻ huýt sáo đi vào phòng tắm. Con tim em tan nát nhưng em không có cuộng băng keo.
Năm hết tết đến, Đinh Thần và Bùi Tử Mặc ngày nào cũng ăn ăn uống uống.
Bữa trưa ngày mùng năm tết bị hủy do chú Bùi Tử Mặc đột xuất bận việc,
Đinh Thần và Bùi Tử Mặc rảnh rỗi đến phát chán.
Hai người ở
nhà vô vị đến mức chỉ biết xem phim Mỹ, ăn đồ ăn vặt hòng giết thời
gian. Bà Bùi gọi điện thoại rủ cả hai cùng đi tắm suối nước nóng Nam
Kinh.
Bà Bùi đã đặt sẵn phòng biệt thự riêng tại khách sạn, cả
đoàn sáu người vừa bước xuongs xe liền nhận phòng, thay quần áo nghỉ
ngơi. Sau khi ăn trưa, mọi người cùng nhau đi tắm suối nước nóng.
Đinh Thần cùng mẹ và thím chồng bước vào phòng thay đồ, mặc xong bộ áo
tắm thì cô kinh ngạc phát hiện thì ra bộ đồ này trước kia khá rộng rãi
thì nay hoàn toàn bó sát vào cơ thể, thậm chí còn hơi chật. Phản ứng đầu tiên c