
tin.
Hứa Khuynh Quyết tỏ thái độ lạnh lùng, không thèm để ý đến cô em gái nữa.
…
Hứa Man Lâm không đùa cợt nữa, cô chuyển giọng nghiêm túc:
“Hôm nay, em cứ nghĩ anh sẽ không đến.”
Vì thế tối qua khi nhận được điện thoại của Khuynh Quyết nhờ chuẩn bị hai bộ lễ phục, cô đã không giấu nổi sự bất ngờ.
“Anh sẽ đi cùng cô ấy.”
Nói xong, Khuynh Quyết khẽ hé môi. Nhưng cử chỉ nhỏ ấy lại lọt vào mắt Hứa Man Lâm, cô còn nhìn thấy trong đó có cả sự ấm áp, dịu dàng.
Man Lâm nháy mắt nhìn anh trai kinh ngạc, cô phải thừa nhận rằng trong suốt hơn mười hai năm nay, anh không hề có nét cười nào dịu dàng như thế.
Vì cô gái đó chăng? Chỉ mới nhắc đến cô ấy mà gương mặt anh đã bớt đi vẻ lạnh nhạt thông thường. Hoặc có thể, những gì cô vừa thấy chỉ là một sự nhầm lẫn của cảm giác.
Hứa Man Lâm giữ những suy nghĩ đó trong lòng, không truy hỏi thêm nữa.
Cô đứng lên, rót một cốc nước ấm đặt vào tay anh trai, khẽ nói:
“Anh phải biết là lần này đi không chỉ đơn thuần là đến tham gia một nghi lễ rồi có thể tự do ra về.”
“Điều này anh biết.”
Những ngón tay thon dài của Hứa Khuynh Quyết di chuyển trên bề mặt cốc theo thói quen. Anh biết rõ đây không phải là một nghi lễ đính hôn thông thường, nhưng khi nghe câu trả lời kiên quyết của Thẩm Thanh tối qua, anh không đành lòng để cô xuất hiện một mình ở nơi như thế.
“Vậy anh…” Vừa nghĩ đến đám nhà báo, những lời bàn tán của khách khứa, sau cùng là mối quan hệ bất đồng bao năm nay giữa Hứa Khuynh Quyết và cha, Hứa Man Lâm định nói thêm điều gì thì bị những bước chân đang đến gần ngăn lại.
Cô quay đầu lại, Thẩm Thanh đang khoan thai bước xuống lầu trong bộ lễ phục màu trắng bạc.
“Đẹp quá!” Hứa Man Lâm thốt lên khe khẽ, lay nhẹ cánh tay Khuynh Quyết.
Quay đầu lại theo trực giác, nhưng chỉ một giây sau, Hứa Khuynh Quyết lại quay mình dựa vào ghế sô pha. Trong lòng buồn bã, giá mà anh có thể nhìn thấy!
Anh nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần rồi dừng lại trước mặt mình.
“Có vừa không?” Anh nghiêng mặt, hỏi.
“… Rất vừa.” Cúi xuống nhìn lại mình một lần nữa, Thẩm Thanh cười nói, “Hứa tiểu thư có con mắt thật tinh tường”.
“Chị quá khen.” Hứa Man Lâm mỉm cười khiêm tốn. Cô chạy đến giúp Thẩm Thanh chỉnh đốn lại trang phục.
“Màu gì vậy?” Hứa Khuynh Quyết bỗng hỏi.
Thẩm Thanh nhìn vào tròng mắt hoang mang, trống rỗng của Khuynh Quyết, tim cô thắt lại. Cô đáp nhanh:
“Trắng bạc.” Trong giây phút này, cô rất mong Khuynh Quyết có thể ngắm nhìn mình.
Thẩm Thanh mỉm cười, bổ sung thêm:
“Là váy ôm, không cổ, không vai, phần eo phía sau có thắt nơ hình con bướm, dài chạm đất.”
“… Ừm.” Không thay đổi nét mặt, Hứa Khuynh Khuyết chống gậy đứng lên, đưa tay ra.
Thẩm Thanh nhẹ nhàng nắm bàn tay lạnh lẽo ấy như phản xạ tự nhiên.
“Hình như cô cao hơn một chút thì phải?”
“Hi hi! Anh cảm nhận tốt thật đấy!” Thẩm Thanh cười nói, “Tôi đi giày cao gót tám phân. Đi lại có chút khó khăn”.
“Lâu rồi sẽ quen thôi mà.” Hứa Man Lâm nói chêm vào, cô đùa, “Chiều cao hai người như thế này đi với nhau rất xứng đôi đó”.
Nghe cô nói, Thẩm Thanh mới để ý, bình thường cô chỉ đứng đến cằm Hứa Khuynh Quyết. Bây giờ có thêm đôi giày cao gót, cô đã đứng đến ngang tai anh. Cô ngẩng đầu cười, vừa hay bắt gặp đôi mắt của Khuynh Quyết. Lúc này hai người đứng rất gần nhau, cô có thể ngửi thấy hương thơm cỏ hoa dìu dịu tỏa ra từ cơ thể anh.
Thẩm Thanh nóng bừng mặt. Cô vội cúi xuống, giả vờ như đang ngắm nhìn trang phục.
Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, Hứa Man Lâm đứng trước mặt Thẩm Thanh, nói:
“Ổn rồi, anh chị rất xứng đôi.”
“Cảm ơn em!”
“Không có gì mà chị.” Hứa Man Lâm quay sang vỗ vai Khuynh Quyết, “Còn anh thì sao, thử đồ ở đây hay đem về nhà?”.
“Em cứ gấp vào cho anh đi.”
“Cũng được. Số đo của anh, em biết cả rồi. Chắc là vừa thôi.”
“Vậy chị cũng đi thay lại đồ cái đã.” Thẩm Thanh vừa kéo chiếc váy thướt tha vừa theo một nhân viên đi lên phòng thay đồ.
…
Lễ đính hôn của Hứa Quân Văn được tổ chức tại một khách sạn sang trọng nằm trên con đường có phong cảnh đẹp nhất, phồn hoa và náo nhiệt nhất trong các khách sạn của dòng họ Hứa.
Khi chiếc xe chở Thẩm Thanh đến nơi, trời đã tối hẳn, những hạt mưa phùn lất phất bay. Chính vì thế, bên ngoài cửa xe đã có người cầm ô đứng đợi sẵn.
Xe đỗ trước cửa. Dù tài xế đã giảm tốc độ chậm nhất có thể, Hứa Khuynh Quyết vẫn khẽ chau mày, tay ôm bụng, anh nói vói Thẩm Thanh:
“Cô xuống trước đi.”
Thẩm Thanh quay đầu nhìn gương mặt đang khẽ nhăn lại của Khuynh Quyết, cô lo lắng hỏi.
“Anh không sao chứ? Sắc mặt của anh không được tốt.”
Hứa Khuynh Quyết lắc đầu, anh tự mở cửa xe bước xuống.
Thấy anh không nói gì, Thẩm Thanh cũng đành im lặng. Dù sao thì trước giờ Khuynh Quyết vẫn vậy. Trước khi đến đây, cô đã ép anh uống vài viên thuốc dạ dày. Cô nghĩ chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra nên cũng yên tâm phần nào.
Mặc kệ những giọt mưa lất phất rơi, Thẩm Thanh vén váy bước vòng ra sau xe về phía Khuynh Qu