
theo vài câu đại loại như: “Đi đường nhớ cẩn thận, coi chừng xe cộ nha con!”
Tần Ương quay đầu lại dạ to một tiếng, Thẩm Tấn đứng bên sẽ mượn cớ càu
nhàu một câu: “Lâu lắc quá đi!”. Câu đó lọt vào tai Tần Ương, lẽ tự
nhiên Thẩm Tấn lại nhận được ngay một cái trừng mắt đầy ý nghĩa.
Hai
đứa vai sóng vai đi được một đoạn, đến khi chắc rằng đã ra khỏi tầm nhìn của người lớn thì lập tức cách nhau ra một quãng thật xa, ngay cả một
tiếng ừ hử cũng không thèm lên tiếng, làm ra vẻ trước giờ đằng này chả
quen biết gì với đằng kia.
Cứ thế mà đi thêm một lúc, bọn học trò sẽ
từ hai bên đường ùa ra, cả trong những góc phố và ngõ hẻm. Con đường
phút trước chỉ lơ thơ vài bóng áo trắng, phút sau đã nườm nượp không
ngừng. Trong số đó, có không ít bạn bè của Thẩm Tấn và Tần Ương. Thế là
vẫy tay í ới gọi nhau, vừa đi vừa rôm rả chuyện trò. Có biết bao nhiêu
chuyện để nói, chuyện hay ho hôm kia vừa mới xảy ra trong trường, đêm
qua nằm mộng thấy cái gì thật hay, còn cả bộ phim chiếu trên ti vi mỗi
tối,…Dọc theo con đường đến trường, tiếng nói cười ríu ra ríu rít cứ
không ngừng vang lên.
Thời ấy, cuộc sống hãy còn khó khăn nhiều lắm,
cơm ăn áo mặc bấp bênh đã đành, đời sống tinh thần cũng vô cùng thiếu
thốn. Một bộ phim truyền hình be bé thôi đã có thể lan ra khắp cùng
đường ngõ xóm, người người đều biết, bọn trẻ con cũng lấy đó làm đề tài
mà bàn tán say mê.
Ở bên này Thẩm Tấn vừa hưng phấn nói: “Phim ‘Bảng Phong Thần’ tối qua tụi bây có coi không? Khương Tử Nha xuống núi rồi nha!”
Phía bên kia đã nghe tiếng Tần Ương tiếp lời: “Tập phim ‘Bảng Phong Thần’
tối qua Khương Tử Nha xuống núi rồi, ông ta chính là đồ đệ của Nguyên
Thuỷ Thiên Tôn đó.”
Thi thoảng, Tần Ương sẽ nghiêng đầu nhìn qua,
Thẩm Tấn thấy thế liền quay mặt đi, tầm nhìn hai bên trước sau vẫn cách
nhau một dòng người lao xao đông đúc, thoắt thấy đó thoắt lại không, dù
có chướng mắt đối phương đến mấy cũng chỉ đành âm thầm ở trong lòng mà
hậm hực một phen.
Trong lớp học, trên mỗi bàn học đều có một đường
“vĩ tuyến 38” [1'> – phân chia rất rõ ràng phần chỗ ngồi của hai bên. Đồ
đạc, dụng cụ học tập của mình phải cẩn thận cất kỹ, sơ ý mà để vượt sang đường ranh giới, phạm sang phần đất bên kia của đối phương thì xem như
một đi không trở về. Cái này là luật bất thành văn bọn học sinh đứa nào
cũng biết và đứa nào cũng nhất nhất tuân theo. Mà cũng nhờ thế mới có
chuyện lần kia Thẩm Tấn tịch thu được cục tẩy và cây thước kẻ có hoa văn biết phép biến hình hay hay của Tần Ương, nhướng mày đầy đắc ý. Đáp
lại, lần khác Tần Ương cũng vừa mim mím cười vừa ung dung bỏ cây bút máy mới toanh của Thẩm Tấn vào trong hộp đựng viết của mình.
Những việc
đó ngày nay mà nói thì đã trở nên buồn cười lắm rồi, nhưng thời đó “vĩ
tuyến 38” chính là một phần linh hồn của lớp học. Nó không chỉ đơn thuần là một đường thẳng vô tri vô giác chia đôi giang sơn của một bàn học
nho nhỏ, mà còn tượng trưng cho sự tôn nghiêm đầu tiên của một nhóc tì
sáu, bảy tuổi đầu.
Có một lần, khuỷu tay của Thẩm Tấn để sát rạt ngay bên đường ranh giới, Tần Ương thấy thế bèn chỉ tay vào đó la lớn: “Nè,
lấn sang rồi!”
Thẩm Tấn nhướng mắt nhìn qua, chỉ cười cười: “Chắc không?”
Vừa nói vừa quay qua cầm lấy thước kẻ đo đo: “Nhìn cho kỹ, ai lấn sang hả?”
Tần Ương cũng lấy thước kẻ của mình ra đo, khuỷu tay của Thẩm Tấn nằm ngay
trên đường phân tuyến, đúng là chưa lấn sang thật. Thẩm Tấn lách được
luật, nở ra một nụ cười đầy đắc ý. Tần Ương thiếu lý bắt bẻ, tức tối vứt mạnh thước kẻ xuống bàn. “Bang—”, thật không may, thước lại bay ngay
sang phần đất bên kia.
Thẩm Tấn càng hớn hở ra mặt, một bên vẫn tiếp
tục để tay sao cho vừa khéo không phạm luật, tay kia nhẩn nha nhón lấy
cây thước kẻ đi lạc kéo về phía mình, động tác thực hiện còn cố tình
thật chậm thật chậm, chọc cho Tần Ương tức điên lên mới thôi.
Tần
Ương trông thấy cảnh ấy, quả là ức đến mức không nói nên lời. Thẩm Tấn
còn chưa chịu thôi, đem dầu đổ thêm vào lửa: “Ai da, lớp trưởng tức giận rồi, mau đi mách cô a, mau tìm cô mà thưa kiện a…”
Hai mắt Tần Ương
bốc hoả, nghiến răng một cái, cũng đem khuỷu tay mình để ngay đường phân tuyến, cố sức đẩy tay Thẩm Tấn ra. Cuộc chiến khuỷu tay giữa hai đứa
con trai diễn ra trong âm thầm mà dằng dai, quyết liệt kéo dài suốt hơn
một tiết học, thầy ở trên bảng nói cái gì cũng chẳng thèm nghe. Hết giờ
học, rốt cuộc bị gọi lên phòng giáo viên giáo huấn cho một chập.
Hai đứa ngoài mặt thì ngoan ngoãn nhận sai, trong lòng lại đem tất cả tội lỗi trút hết lên đầu đối phương.
Tần Ương lầm bầm trong miệng: ‘đều là do Thẩm Tấn gây ra!’
Thẩm Tấn cũng không ngớt lời nguyền rủa trong lòng: ‘thằng nhãi Tần Ương
này, làm tới chức lớp trưởng rồi mà còn nhỏ nhen kinh khủng!’
Hai bên trừng mắt ra mà oán mà hận, lúc ra khỏi phòng giáo viên vẫn còn cố sống cố chết chen vai huých tay nhau giành đường.
Tần Ương thật sự cảm thấy, bản thân mình và Thẩm Tấn sẽ chẳng bao giờ có cơ may trở thành bạn tốt của nhau.
……
Hàng năm, người của bộ giáo dục vẫn thường đến thanh tra các
trường, chọn r