
thờ như người mất hồn. Tim tôi đập loạn nhịp, nhẹ nhàng bước về phía em và quỳ xuống bên cạnh.
- Vy à…_tôi sợ lắm rồi, sợ sóng gió, sợ nước mắt em, sợ đau thương, sợ tất cả. Một chiếc cốc đẹp đẽ vỡ vụn ra từng mảnh, dù có ghép nó lại cũng không thể lành lặn và i chang như lúc ban đầu được. Xin đừng bóp nát tim em như thế. Đủ rồi…em chịu đựng đủ rồi mà…
Em hấp háy đôi mắt rồi nhìn lên tôi. Đôi mắt em hoang dại và tàn tụy quá! Chưa bao giờ tôi thấy một ánh nhìn bi ai và thảm thương như thế!
- Vy…em nghe anh nói không?
Em nở một nụ cười khinh bỉ, ánh mắt vô hồn, nước mắt em không chảy ra. Khi người ta đau đớn đến tận cùng nhưng lại không còn khóc được nữa, chính lúc ấy, bản thân đang tuyệt vọng nhất, rơi đến đáy vực thẳm và không thể ngoi lên được.
Sao em không khóc đi hả Vy? Đừng như thế này, anh sợ lắm! thà em cứ hét lên, cứ khóc thật nhiều, đánh anh, mắng anh, chứ làm như thế này anh sợ lắm Vy ạ!
Tôi nắm lấy vai em lắc mạnh:
- Anh không hiểu, không thể thấu hết nổi đau của em đang chịu đựng, nhưng anh mệt mỏi, mệt lắm rồi, mệt gấp ngàn lần em, xin em đừng có trở nên như vậy được không hả Vy?
- Cho em một chút bình yên! Xin anh_em nắm lấy tay tôi, đôi mắt van nài khẩn thiết.
Tôi buông xuôi đôi bàn tay của mình xuống.
Em đứng dậy, xiêu vẹo, rồi bước đi ra. Bàn tay nắm chặt lấy cổ áo. Tôi đứng vụt dậy nắm lấy tay em níu kéo:
- Em đi đâu hả Vy? Đây là nhà của em mà?
- Buông em ra, em xin anh, em muốn được một mình.
Em giật mạnh tay tôi rồi bước xuống cầu thang, thân hình mong manh, yếu ớt…em sẽ suy sụp mà chết mất thôi.
Bước chân vô hồn, không định hướng khiến đôi bàn chân em trượt trên bậc cầu thang…rơi xuống tầng 1.
Tôi hét lên khiếp đảm vội vàng lao xuống, đỡ lấy đầu em vào lòng tôi gào lên trong điên loạn, sợ em gặp chuyện gì, đầu em đập rất mạnh vào nền nhà:
- Vy ơi…Vy…mở mắt ra nhìn anh đi…Vy ơi…
- Em…không sao…
Em mở mắt một cách khó khăn thì thầm với tôi, ngay lúc đó, tôi đã thấy máu chảy ra rất nhiều ở bên dưới. Em nhíu mày rồi lịm đi trong vòng tay của tôi
Tôi gọi xe cứu thương đưa em tới bệnh viện. Không hiểu tâm trạng bản thân bây giờ nó như thế nào nữa? Mới cưới ngày hôm qua, hôm nay đưa vợ vào viện vì ngã cầu tháng, 100% là sẩy thai_nó có thể là một điều may mắn đối với cả gia đình tôi, có lẽ thâm tâm tôi suy nghĩ quá độc ác nhưng nếu như nó mất đi thì sau này mọi chuyện sẽ không phức tạp và rối rắm hơn so với chuyện nó cứ được sinh ra và lớn lên, sau đó để nó và em biết được sự thật như thế này, chúa sẽ mang linh hồn của con lên thiên đường, con là một đứa trẻ vô tội, chỉ có cuộc sống này quá khắc nghiệt nó khiến con không thể tồn tại được mà thôi.
Tôi khóc vì nhiều điều.
Vì oán hận bản thân…
Oán hận người đời…
Vì xót xa cho số phận của em…
Luôn có rất ít bình yên nhưng lại rất nhiều sóng gió. Em thường nói rằng: Ngày mai mặt trời sẽ mọc, nhưng tôi lại thấy bóng đêm đang bao phủ cả cuộc đời của chúng tôi.
Những quyết định sai lầm ngay từ đầu đã khiến cho số phận, cho những cuộc đời trở nên lỡ lầm và cay đắng.
Tôi trực tiếp cướp đi nụ cười của em!
Tôi gián tiếp cướp đi cuộc sống hạnh phúc của em! Bình yên của em!
Em xứng đáng được nhiều hơn những gì em có…
Tâm trạng rối bời…cánh cửa đóng lại sau lưng…tôi ngồi sóng xoài giữa nền gạch bệnh viện! Cuộc sống cứ phải đấu tranh mới có thể sinh tồn được hay sao? Người với người không thể nhân ái hay sao?
Bố mẹ tôi tới sau 30 phút…và bố mẹ em cũng đến liền ngay sau đó. Họ cũng cần được biết sự thật về con gái của họ, và cả đứa cháu chưa kịp chào đời đã phải lên thiên đường sớm!
Ai cũng lo lắng, mẹ em khóc nức nở, bố tôi tức giận túm lấy cổ áo tôi xóc nổi lên như túm một con thỏ:
- Làm sao ra nông nổi này hả Khánh? Mày làm cái gì mà con Vy nó lại ngã cầu thang?
Tôi sực tỉnh, nhớ tới những tấm hình đang vương vãi ở nhà, không thể để cho ai biết được chuyện này xảy ra:
- Vy lỡ chân bước hụt thì bị ngã cầu thang lúc con đang ngồi ở phòng khách, có lẽ là…cái thai không còn nữa…máu đã chảy rất nhiều…nên con mong mọi người đừng làm em tổn thương nữa…đừng nhắc gì tới điều ấy…
Nói rồi tôi chạy đi, mặc cho bố mẹ tôi gọi như thế nào tôi cũng không ngoảnh lại. Cần phải bảo vệ danh dự cho em.
Đống hình vương vãi khắp sàn nhà, tôi xem qua tất cả. Càng xem máu càng dồn lên não. Mẹ kiếp đã làm chuyện bỉ ổi thế này rồi lại còn chụp lại hình, phá hoại hạnh phúc người bằng bằng thủ đoạn hèn hạ, tồi tệ đến thế là cùng.
Đã thế chụp không chụp mẹ nó hết lưng, lại còn một bức chụp nghiêng cái mặt của thằng chó kia vào mới khốn nạn. Từ đầu đã dự tính đường đi nước bước sẵn rồi. Để tao xem tụi mày còn giở thêm được trò gì nữa.
Tôi phi xe tới nhà Trinh đập cửa ầm lên, chưa biết tôi sẽ làm cái gì nhưng một khi đã điên thì bất cứ chuyện gì tôi cũng có thể làm được.
Cô giúp việc hốt hoảng chạy ra mở cửa, thấy tôi mới thở phào một cái chào hỏi ân cần:
- Cậu Khánh, lâu rồi mới gặp cậu_cô giúp việc lâu năm của nhà Trinh
- Trinh có nhà không cô?
- Có đấy cậu, cô ấy đang ngồi xem ti vi cùng với bố mẹ.
Cô giúp việc mở cửa, tôi phóng xe, rú ga ầ