
c tiếp.
lúc này ông Chan lại nói tiếp" con
à! xin con hãy tha lỗi cho ba mẹ vì ko làm tròn trách nhiệm với con. ba
mẹ thương con nhiều lắm. hãy về với ba mẹ nhé con!"
thấy nhỏ im lặng như người ko hồn ba nhỏ(ông nam) khẽ nói " thôi chắc nó cũng mệt rồi, bây giờ ông bà hãy về trước, tôi sẽ từ từ khuyên nó, còn nó quyết định thế nào thì tôi cũng
chấp nhận"
1 ngày mệt mỏi và quay cuồng với mấy chuyện thật phức tạp nhỏ hầu như bỏ cả bữa ăn trưa và tối. 10h đêm mẹ
nhỏ khẽ mở cửa phòng bước vào. nhẹ nhàng vén tóc nhỏ ôm nhỏ vào lòng. "
con à! mẹ biết là con nhất thời ko thể chấp nhận những việc này, nhưng
mẹ tin con gái mẹ luôn mạnh mẽ và sáng suốt trong mọi quyết định." bà
thở dài nhìn nhỏ vẫn im lặng và vô cảm, bà lại nói tiếp " mẹ xem con như mạng sống của mẹ, dù con ko phải do mẹ sinh ra nhưng lại lớn lên bằng
sữa của mẹ mà. mẹ sợ mất con lắm. nhưng con hãy nghỉ lại xem 1 người mẹ
mà mất đi đứa con do mình sinh ra 18 năm thì bà đau khổ thế nào? chưa kể đến là niềm vui găp lại được con mình chưa vơi thì lại nhận lấy sự oán
hận của đứa con mà mình ngày đêm mong nhớ.con có thấy bà ấy đáng thương
lắm ko?"
nhỏ từ từ ngẩn mặt nhìn mẹ" con phải làm sao đây hả mẹ" nhỏ hỏi trong nước mắt
mỉm cười hiền từ bà Nam nhìn nhỏ" hãy làm bổn phận của 1 đứa con nha con gái!!!"
" là sao hả mẹ?" nhỏ nheo mắt hỏi
" họ đề nghị xin đưa con về Hồng Kông" bà chầm chậm nói
" ko đời nào. con ko chịu đâu. mẹ đừng đuổi con đi mà huhu.....huhu...." nhỏ lại khóc
" nhỏ ngốc này ai đuổi con chứ? họ
muốn bù đắp cho con nên muốn đưa con về Hồng Kông 1 thời gian. tất nhiên là nếu con đồng ý. và trong khi đó con vẫn có thể về thăm ba mẹ hay ba
mẹ vẫn có thể sang thăm con mà. họ chỉ cần con sống chung với họ." bà
nam nói 1 hơi ko cho nhỏ xen vào
"nhưng con ko muốn xa ba mẹ và 2 anh đâu ( nhỏ có 2 anh trai cực kỳ yêu quý nhỏ. ai dám chạm vào nhỏ thì chỉ có nước nhập viện thôi. tính nhỏ cũng ko vừa đâu. con gái gì mà mê học
võ hơn làm đẹp mới chết chứ), con có thể ở lại ko mẹ?" nhỏ thút thít nói
" tất nhiên là được rồi, mẹ cũng ko
muốn xa con đâu, nhưng mà mẹ nghĩ con nên đồng ý với họ vì mẹ thấy bà ấy thật đáng thương" vẫn giọng nói dịu dang khuyên nhỏ
" con hãy suy nghĩ những gì mẹ nói nhé!giờ thì ngủ đi!" bà Nam buông nhỏ ra và bước ra ngoài, giờ đây thì bà cũng khóc.
7h sáng nhỏ hé mắt nhìn đồng hồ rổi hét toáng lên " mẹ ! sao ko gọi con dậy? con trễ học rồi"
bà Nam chạy vội lên lầu cười tươi
nhìn vẻ mặt nhăn nhó của nhỏ" sáng nay mẹ đã gọi cho cô chủ nhiệm xin
cho con nghỉ rồi. đừng lăng xăng nữa.!!! "
nhỏ ngạc nhiên khựng lại " sao lại xin nghỉ hả mẹ? chẳng phải mẹ nói học quan trọng lắm sao?"
"đúng! học rất quan trọng, nhưng mẹ
muốn con làm 1 việc quan trọng hơn kìa. giờ hãy nói mẹ biết quyết định
của con đi để mẹ còn nói chuyên với ông bà Chan nữa" bà Nam cương nghị
nói
" con... đồng.... ý..!!!!" nhỏ ngập ngừng khẽ nói
nét mặt thoáng buồn khi nghe câu trả lời của nhỏ nhưng bà lại thấy yên tâm vì đứa con gái bà xem như báu vật đã thật sự trưởng thành rồi.
1 tuần sau nhỏ và ông bà Chan đang ở sân bay chuẩn bị về Hồng Kông. khỏi phải nói nhỏ khóc như mưa rồi (
trùm mít ướt mà). ai cũng tiếc nuối nhưng vẫn phải động viên nhỏ và dặn
dò đủ thứ.
quay mặt bước vào cổng check in mà
nhỏ tự nhủ " Trần Yến Như mày phải cố lên. phải vượt qua thử thách lần
này. sẽ có cơ hôi quay lại đây mà".
ngồi trên máy bay nhìn xuống nhỏ mỉm cười" việt nam yêu dấu ta sẽ quay về nhanh thôi". bên cạnh là bà Chan(
mẹ ruột nhỏ) đang nắm tay nhỏ thật chặt mà mỉm cười hạnh phúc.
Hồng kông
Vừa bước xuống máy bay nhỏ đã phải choáng váng với những gì trước mắt. 1 hàng xe limo với 10 vệ sĩ đang cúi đầu chào nhỏ “ mừng cô chủ trở về”. ( sao oách thế ta? Uhm mà đúng rồi ba nhỏ là bộ trưởng tài chính mà. Có
tiền lại có quyền. đừng ngạc nhiên nhé). Mỉm cười trước thái độ ngạc
nhiên của nhỏ, bà Chan nắm tay nhỏ dịu dàng” về nhà thôi con”. Suốt trên đường về nhà nhỏ ko nói 1 câu nào cả. dù rất buồn nhưng ông bà Chan
tin là sẽ từ từ làm nhỏ thay đổi.
Xe dừng lại trước 1 căn biệt thự vô cùng sang trọng , cánh cửa xe mở ra
lần này nhỏ ko còn tỏ ra ngạc nhiên như lúc nảy mà lại chuyển sang vẻ
mặt lạnh lùng như lúc vừa lên máy bay sang Hồng Kông. Theo sau ông bà
Chan nhỏ bước vào nhà trước vẻ mặt tươi cười của tất cả người làm” mừng
cô chủ trở về”, họ lại đồng thah nói.
Bà Chan kéo nhỏ tới trước mặt từng người để giới thiệu, cuối cùng bà chỉ vào 1 phụ nữ khoảng chừng 50t và nói” từ nay ** Mười sẽ chăm sóc con,
có gì cần cứ nói với bà ấy hay là mẹ nhé!”. Quay sang mọi người bà nói”
thôi tất cả đi làm việc đi” . “ dạ bà chủ!” cả đám người làm đồng thanh
đáp.
Đưa nhỏ lên lầu bước vào 1 căn phòng được trang trí rất đẹp,” như phòng 1 công chúa “ nhỏ thầm nghĩ. Bà Chan hiền từ nói” đây là phòng của con, nếu có gì ko vừa ý thì nói để mẹ cho người sửa lại, mẹ muốn con được
vui vẻ và thật hạnh phúc”. Từ nảy đến giờ chỉ im lặng nhìn mọi người và
bây giờ nhỏ bắt đầu lên tiếng “ con mệt!” chỉ vỏn vẹn 2 từ nhưng bà chan cũng hiểu và m