Này, Buông Cô Ấy Ra!

Này, Buông Cô Ấy Ra!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323244

Bình chọn: 9.5.00/10/324 lượt.

i mãi chỉ là một cô bé mập thích đồ ăn sao? Nhưng những lời của họ cũng không hề vô lý. Dựa vào điểm số của cô,đăng kí vào trường C cũng thật nguy hiểm.

Trên đời này còn có nhiều người tài giỏi mà thi trượt, cô không muốn giống học lại giống như bọn họ.Có lẽ cô nên nghe theo ba mẹ thôi.

Do dự mấy ngày, thì hạn cuối cùng đăng kí cũng đã đến. Cô cầm phiếu điểm ra để khai, Diệp Sơ bỗng cảm thấy vô cùng khó xử.

Liều đăng kí trường C hay là muốn chắc chắn thì đăng kí trường F đây?

Cô cũng không phải là tuýp người thích mạo hiểm. Sau một ngày suy nghĩ, Diệp Sơ quyết định ghi danh trường F theo mong muốn của cha mẹ.

Đã chọn được trường, thì bước tiếp theo cô nên chọn khoa học. Ba mẹ nàng cảm thấy đã can dự vào việc chọn trường của cô rồi thì khoa học sẽ tuỳ cô lựa chọn.

Không có cha mẹ góp ý, Diệp Sơ lại chẳng biết chọn khoa nào. Từ nhỏ cô đã không muốn tranh giành với người khác, thành tích cũng không xuất sắc hẳn về môn nào. Có rất nhiều khoa để học mà trong mắt cô lại thấy nó chẳng có gì khác biệt.

Cứ do dự mãi, rốt cuộc cô lại kéo dài thêm một ngày nữa.

Buổi tối Lâm Mậu Mậu gọi điện hỏi Diệp Sơ quyết định học khoa gì. Cô ấy nói mình sẽ học khoa y, sau này sẽ giơ tay là dễ dàng giết được người. Còn Triệu Anh Tuấn thì theo ngành khảo cổ học, dường như muốn dâng cuộc đời cho lịch sử.

Chỉ có Diệp Sơ, cô lại chẳng hề có mục tiêu nào, nên vẫn để trống ô ngành học tự chọn.

Thiếu chút nữa thì cô đã đổ xúc sắc để chọn rồi. Kết quả là xúc sắc trong tay còn chưa rơi xuống bàn thì cửa sổ đã bị người ta dùng đá ném vào.

May mà mọi người đều đang xem tivi, nếu không thì mẹ cô sẽ cho rằng nhà có trộm rồi.

Diệp Sơ mở cửa sổ ra, thì thấy Vệ Bắc đang đứng ở dưới cầm viên đá, giống như cậu ta là định ném tiếp viên thứ hai vậy.

“Cậu làm gì thế?” Diệp Sơ hỏi.

“Xuống đây!” Vệ Bắc thấp giọng nói.

Cậu ta không thể dùng phương pháp lịch sự hơn được sao? Diệp Sơ cực kì buồn bực nhưng cô vẫn lấy cớ để xuống dưới.

Ở bên dưới, Vệ Bắc đang đứng dưới tán cây đợi cô. Cậu mặc một bộ quần áo T- shirt màu xanh bên trên có một chữ T, vết thương trên khuôn mặt đã đỡ rồi. Cả người tản mát đầy sức sống.

“Cậu có việc gì thế?”Diệp Sơ hỏi.

“Ba đã sắp xếp cho tôi thi trường công an.” Vệ Bắc nói thẳng vào vấn đề, giọng nói của cậu nghe rất vui vẻ.” Mặc dù không phải đại học C, nhưng chỉ cách một thành phố thôi. Tôi đã tra rồi, từ chỗ tôi đến trường C rất gần, ngồi xe buýt cũng có thể đến.”

Diệp Sơ sững sờ, cô thốt ra: “Tớ không đăng kí trường C.”

“Cái gì?” Khuôn mặt Vệ Bắc liền biến sắc,hẳn là cậu không nghĩ đến Diệp Sơ lại nói như vậy.

“Điểm thi của tớ không được tốt, thi trường C sợ hơi mạo hiểm, nên mẹ bảo tớ ghi danh vào trường F.” Diệp Sơ giải thích.

“Mẹ cậu nói thi vào đâu thì cậu thi vào đó hả? Sao cậu lại không có chủ kiến như thế!”Vệ Bắc nổi giận.

Cậu tự dưng lại như thế, Diệp Sơ cũng thấy tức: “Ba cậu cũng sắp xếp cho cậu thì trường công an, cậu cũng nghe theo còn gì!”

“Tôi!” Vệ Bắc chán nản quát: “Mẹ kiếp! Còn không phải vì tôi nghĩ đến cậu muốn học trường C à.”

“Ai nói với cậu là tớ nhất định sẽ học ở đó hả?"

“Cậu!” Vệ Bắc chỉ tay về phía cô, giận đến hộc máu: “Diệp Siêu Nặng, cậu cố ý chơi tôi phải không? Con mẹ nó! Nếu không vì đã hứa với cậu thì tôi đã chẳng đứng yên cho chúng nó đánh. Hiện tại cậu nói rõ cho tôi, cậu không thi trường C thì cậu cho tôi học ở đâu hả?”

“Cậu nói cái gì?”

Vệ Bắc lúc này mới phát hiện ra mình đã lỡ mồm,cậu im lặng ngay lập tức.

“Vì tớ cậu mới đến muộn giờ thi sao?” Diệp Sơ hỏi dồn.

“Cái gì mà vì cậu, cậu thật là phiền đó!”

“Này!Chính cậu đã nói là vì tôi còn gi?” Diệp Sơ bỗng dưng trở nên kích động.

Thấy cô như thế, Vệ Bắc lúc này mới quay đi chỗ khác, bĩu môi nói thầm: “Tôi đã hứa với cậu là sẽ không đánh nhau nữa…”

Diệp Sơ giận đến phát run,cô chỉ muốn đi đến đánh cho cậu ta mấy cái: “Cậu, cái đồ ngu ngốc này, cậu bị đần sao? Lúc không nên đánh thì suốt ngày đánh nhau, lúc cần đánh thì lại đứng im, đầu óc cậu bị úng nước hả?”

“Đúng vậy, đầu óc tôi bị úng nước nên tôi mới đi thích cậu!” Vệ Bắc cúi đầu. Nói xong những lời này, hai người cùng giật mình.

Đêm khuya vắng lặng, bầu trời trong vắt đến nỗi có thể nhìn thấy rõ những vì sao lấp lánh trên bầu trời.

Hai người đứng dưới tán cây, ánh trăng lấp lánh trên những chiếc lá, chiếu cả trên người bọn họ.

“Cậu thi trường công an sao." Diệp Sơ thở dài, phá vỡ không gian yên tĩnh: “Tớ đã làm liên luỵ đến cậu một lần rồi, không muốn có lần thứ hai đâu.”

Vệ Bắc nghiến răng, không nói chuyện.

“Có lẽ chúng ta không thích hợp đâu, chẳng qua cậu chưa phát hiện ra thôi, tớ cũng không xứng đáng được cậu…. làm gì thế? Cô chợt nhận ra mình đã bị cậu ôm lấy. Cô giãy giụa thật mạnh nhưng cậu siết chặt cô vào trong ngực.

“Diệp Siêu Nặng, cậu có biết những lời cậu vừa nói rất tuyệt tình không?”

Trái tim Diệp Sơ đau nhói, cô cúi đầu

“Nếu như cậu muốn tôi đi. Tôi sẽ đi. Nhưng…” Vệ Bắc đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô: “Nếu trước khi tôi đi, mà cũng không được hôn cậu, tôi sẽ nuối tiếc cả đời.”

Cậu vừa nói xong, không chút do dự liền cúi người hô


Lamborghini Huracán LP 610-4 t