Insane
Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324265

Bình chọn: 7.5.00/10/426 lượt.

đúng là phân không rõ.”

Câu nói này rõ ràng mang hàm ý khác, nhưng Thiệu Phi Phàm không có thời gian tán gẫu với anh ta, mặt nghiêm túc, quăng ra một câu “Chuyên tâm lái xe của anh.” Thành công làm cho tài xế phải ngậm miệng.

Từ sân bay vào khu vực thành phố, đi xe mất hơn bốn mươi phút, tất cả những người quen biết với Thượng Tâm, Thiệu Phi Phàm đều gọi điện hỏi thăm, nhưng không có ai biết Thượng Tâm ở nơi nào.

Trong lòng càng hoảng sợ, lại càng rối loạn. Thiệu Phi Phàm vọt vào Thượng gia, khi nhìn thấy Thượng Phẩm, có thể nói là tâm phiền ý loạn. “Bây giờ tôi không có thời gian giải thích, không biết Thượng Tâm chạy đi đâu rồi, trước tiên chúng ta đi tìm cô ấy, tìm được người rồi, tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.”

Ngay từ lúc nhận được điện thoại của Thiệu Phi Phàm, Thượng Phẩm đã liên hệ với người lớn trong nhà, gần như là Thiệu Phi Phàm vừa bước chân vào Thượng gia thì Thượng Trạm Bắc và Hạ Hâm Hữu cũng về liền ngay sau đó. Người còn chưa vào nhà đã nghe thấy tiếng hô của Thượng Trạm Bắc, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”

“Bất kể là việc gì, trước tìm người rồi hãy nói.” Hạ Hâm Hữu vẻ mặt lo lắng, cầm lấy điện thoại, mặt biến sắc hỏi Thượng Phẩm, “Con đã nói với ông bà nội chưa?”

“Vẫn chưa.”

Thở hắt ra một hơi, Hạ Hâm Hữu dặn dò, “Không được nói với ai, ít nhất là tạm thời không nói. Hai ông bà không chịu nổi liên tiếp bị hù dọa.” Nói xong, quay đầu lại nhìn mọi người trong phòng, hỏi “A Thần đâu?”

“Không biết, A Thần tắt máy, không ở nhà cũng không có ở quán bar.”

“Bọn họ ở cùng nhau?” Thiệu Phi Phàm kích động hỏi, nửa vui nửa buồn.

Việc này ai cũng không thể xác định, tuy nói hai người đi cùng nhau, nhưng không ai có thể khẳng định giờ phút này họ có ở cùng nhau hay không, nếu như Thượng Tâm ở cùng với Thần Tri Thư thì có thể yên tâm, ít nhất thì bảo đảm được an toàn.

“Mặc kệ, tìm người rồi hãy nói.” Thượng Trạm Bắc nóng vội đứng lên, hô quát liền gọi điện thoại đến Thần gia, nhờ bên đó hỗ trợ tìm người. Thiệu Phi Phàm lại càng không thể bình tĩnh, mượn xe của Thượng Phẩm đến cục cảnh sát điều tra tìm kiếm.

Lúc mà tất cả mọi người đều lo lắng sứt đầu mẻ trán, Thượng Phẩm lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng để nói rõ ra lại không nói được. Theo trực giác anh nhìn về phía Thần Tri Mặc, lại bắt giữ được ánh mắt kì lạ của Thần Tri Mặc chỉ xuất hiện trong nháy mắt, buông tay của Tiểu Hồ Đồ ra, anh đi đến bên cạnh Thần Tri Mặc, “Còn nhớ lời mà tôi đã từng nói không? Nếu Thượng Tâm chịu tổn thương thì sẽ không có ai được sống tốt.”

Thần Tri Mặc cau mày ngẩng đầu lên, “Thượng Phẩm, lời này của anh là có ý gì?”

Thượng Phẩm lạnh mặt, “Không có ý gì.” Lần nữa quay người về bên Tiểu Hồ Đồ, thơm vào trán cô, “Em ở nhà cùng với bố mẹ, anh cũng phải ra ngoài tìm.”

Thần Tri Mặc nhìn bóng lưng của Thượng Phẩm, cặp mắt càng thêm tăm tối, có điều, quay đầu lại lần nữa, ánh mắt đã hiện lên sự lo lắng, “Cha nuôi, mẹ nuôi, Tâm Tâm sẽ không xảy ra việc gì, mọi người không cần phải lo lắng, nói không chừng em ấy ở cùng một chỗ với A Thần. A Thần cũng thật là, điện thoại hỏng hay sao mà không mở máy.”

Xe của Thần Tri Thư dừng ở ngoài cửa đại sảnh sân bay, hắn tính toán, nếu lần này không thành, lần sau sẽ không còn cơ hội nữa. Chỉ là, khi thấy Thượng Tâm không để ý mọi người, khóc lóc chạy ra khỏi cánh cửa tự động, Thần Tri Thư đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc hưng phấn tột độ.

Xem ra, đến ông trời cũng giúp hắn.

Hắn vội xuống xe, đầu tiên là kéo người lên xe, sau đó nhanh chóng quay xe đi về phía cầu vượt của sân bay mới thấp giọng hỏi: “Tâm Tâm, anh ta trách mắng em?”

Thượng Tâm vẫn khóc, một mực lắc đầu không nói lời nào. Thần Tri Thư nhìn thấy màn hình điện thoại của cô sáng lên cái tên Thiệu Phi Phàm, cùng với tiếng chuông kêu lên, đồng thời gạt vô lăng, liền đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại ở bên cạnh cô, khinh thường quét mắt, nhấn từ chối cuộc gọi rồi tắt máy.

Lại nhìn Thượng Tâm khóc đến thương tâm, xem bộ dáng khóc chưa đủ là tuyệt đối không mở miệng, liền đặt khăn giấy ở trên xe đến bên cạnh chân cô: “Cho dù xảy ra bất cứ việc gì, có anh Thần ở đây, muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Chỉ với một câu nói, giống như giải tỏa hết những áp lực trong lòng Thượng Tâm, cô cầm hộp khăn giấy khóc “ oa oa” giống như một đứa trẻ.

Nếu là lúc trước hắn sẽ cảm thấy chán ghét, nhưng là lúc này hắn lại cảm thấy không có âm thanh nào dễ nghe hơn tiếng khóc của Thượng Tâm, nếu để cho hắn nghe cả đời hắn cũng nguyện ý, dĩ nhiên, sau khi Thượng Tâm trở lại bên cạnh hắn, hắn sẽ không để cho cô phải khóc nhiều như vậy.

Hắn không lái xe về nhà mà rẽ vào một quán bar ở gần sân bay. Nơi này cũng không phải là nơi mà Thần Tri Thư hay đến, hắn chỉ đến đây vài ba lần cùng bạn bè. Trong quán bar đa số là người nước ngoài, hắn kéo Thượng Tâm với khuôn mặt ủ rũ vào cửa, lớn tiếng gọi một người nhân viên phục vụ, từ trong ví rút ra một xấp tiền để bao một căn phòng.

Nhân viên phục vụ rất vui mừng khi gặp một người khách ra tay hào phóng như vậy, nhiệt tình tìm một phòng bao yên tĩnh cho họ, hơn nữa