
au.
Thực ra tôi cho rằng Kiều
Nhiên hơi ngốc, cậu không cho mình cơ hội mà đã khoanh tay nhường lại. Nếu ngay
từ đầu cậu không hỏi Trần Tầm là có phải cậu thích Phương Hồi hay không mà nói
thẳng ra là mình thích Phương Hồi, thì có lẽ người cảm thấy đau khổ, trăn trở
chính là Trần Tầm, như thế cậu sẽ có cơ hội, đi cạnh tranh một cách công bằng
với Trần Tầm, ít nhất là không cần phải giấu giếm tâm sự của mình. Tuy nhiên,
cậu đã không làm như vậy, sự thành thật của Trần Tầm đã dồn cậu vào góc chết,
khiến cậu đành phải dồn nén tình cảm của mình lại, giấu ở nơi sâu nhất trong
những năm tháng học trò và sự chôn giấu này đã kéo rất nhiều năm.
Điều bí mật giữa Phương
Hồi và Trần Tầm đã được đưa ra như vậy, do bốn người trong số năm người đều đã
biết, thì dĩ nhiên là cũng không thể giấu người còn lại nữa.
Sau khi biết tin, Triệu
Diệp vô cùng hào hứng, thậm chí còn coi trọng chuyện này hơn cả đương sự, vừa
kêu tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, vừa mở to mắt quan sát nhất cử nhất động
của bọn họ, thỉnh thoảng lại cao hứng hô lên một tiếng, khiến người bên cạnh
phải liếc mắt lườm. Chỉ tiếc rằng không có ai chia sẻ niềm vui này với cậu,
Phương Hồi ngại ngùng nên chắc chắn sẽ không nhắc đến chuyện này, Trần Tầm sợ
bị Triệu Diệp gây khó dễ nên cũng không chủ động nói, Lâm Gia Mạt cũng không
còn hào hứng như hồi đầu, không đến nỗi suốt ngày nhắc đến như người phát hiện
ra châu lục mới,
Kiều Nhiên trong lòng
thấy buồn nên cũng không muốn nhắc lại nữa.
Tuy nhiên, kể cả như vậy,
Triệu Diệp vẫn như người được ăn chất kích thích, hào hứng khác thường, thực ra
không phải là cậu muốn trêu ghẹo, châm chọc, mà nhìn sự việc này với một con
mắt khác.
Triệu Diệp thích Lâm Gia
Mạt, về cơ bản là thích từ cái nhìn đầu tiên, cái nhìn thứ hai thì xiêu lòng.
Bình thường mọi việc đều có mặt cậu, lúc nào cũng xung phong đi đầu, nhưng bản
chất lại rất nhút nhát, đặc biệt là khi phải đối mặt với Lâm Gia Mạt, theo lời
Trần Tầm thì non nớt như một chú gà. Câu nói này khiến Trần Tầm bị ăn một trận
đánh tới tấp, sợ quá lần nào Trần Tầm cũng phải giải thích, gà này là “gà con”
chứ không phải là “gái bán hoa”.
Xét cho cùng là do Triệu
Diệp vẫn sợ bị từ chối, như thế thì mất mặt quá. Hàng ngày bọn họ chơi với
nhau, ra chạm mặt, vào chạm mặt, nếu bị từ chối thì không còn gì để nói nữa. Vì
Lâm Gia Mạt chưa bao giờ thể hiện gì, chỉ ngày ngày trêu đùa với Triệu Diệp.
Hôm đó say rượu, Lâm Gia Mạt dựa vào ngực Triệu Diệp và ngủ thiếp đi, còn cậu
thì nóng lòng như lửa đốt, sau khi đưa cô về nhà lại đạp xe quanh vành đai hai
vòng mới bình tĩnh được trở lại. Thế nên Triệu Diệp ngần ngừ, không dám thể
hiện gì với Lâm Gia Mạt, sợ vì điều đó mà nụ cười duyên dáng của Lâm Gia Mạt sẽ
biến mất trước mắt cậu.
Nhưng chuyện của Trần Tầm
và Phương Hồi lần này đã cũ tinh thần cho Triệu Diệp, đột nhiên cậu phát hiện
ra rằng, hóa ra hai người có thể ngày ngày chơi đùa với nhau như bạn thân, đồng
thời lại có thể thầm quý mến nhau, lén nắm tay nhau ở góc mà mọi người không
nhìn thấy hoặc nhét một mẩu giấy, chia đôi cục tẩy cho nhau. Mối quan hệ tuyệt
vời này đã kích thích cậu, cậu khát khao mình và Lâm Gia Mạt được như Trần Tầm
và Phương Hồi, khát khao đến nỗi quên đi sự ngượng ngùng, khó xử có thể xảy ra.
Nhưng Triệu Diệp không
biết rằng, Lâm Gia Mạt không hề có suy nghĩ đó, kể cả là có thì đối phương cũng
không phải là cậu. Cuốn Lần đầu tiên thân mật đó cô vẫn chưa trả cho Tô Khải,
Tô Khải đã lên lớp 12, học hành bận rộn, không còn thời gian bù khú với bọn họ
nữa, thế nên cơ hội được gặp anh ít ỏi vô cùng. Lâm Gia Mạt chỉ biết dựa vào
cuốn tiểu thuyết này để giữ một chút liên hệ với anh, lần nào đi qua trước cửa
lớp Lâm Gia Mạt, Tô Khải đều dừng lại gọi với vào bên trong: “Gia Mạt, em đọc
xong chưa?”. Lâm Gia Mạt liền giả vờ nói: “Em chưa! Khinh Vũ Phi Dương còn chưa
chết!”. Dần dần, hình như cuốn tiểu thuyết đó đã không còn quan trọng nữa, chỉ
là cái cớ để Lâm Gia Mạt mỉm cười với anh mà thôi.
Dần dần, khi chơi với
nhau, đám Phương Hồi cũng bắt đầu nói đến những từ nhạy cảm như từ “thích”.
Triệu Diệp thường xuyên nói bâng quơ rằng cần đưa ra lời tỏ tình thích hợp vào
thời điểm thích hợp, có thể giữa hai người chỉ cách một lớp giấy, nhưng nếu
không nói ra sẽ mãi mãi không bao giờ biết. Những câu nói này đã khiến Lâm Gia
Mạt tự động liên tưởng đến Tô Khải, thấy ngày tốt nghiệp của anh ngày càng đến
gần, cô không cam lòng để anh rời xa mình như vậy, để nói lời chào tạm biệt như
vậy và thế là gật đầu liên hồi, bảo Triệu Diệp nói rất có lí. Nhưng đâu có biết
rằng như thế, càng khiến Triệu Diệp nóng lòng hơn.
Kiều Nhiên lại có một
quan điểm khác, cậu cảm thấy thích không nhất thiết phải nói ra, từ bỏ hạnh
phúc của mình để người trong mộng của mình được hạnh phúc cũng là một sự hi
sinh không tồi, không phải ca sĩ Vương Phi có một bài hát tên là Vì em hạnh
phúc nên anh hạnh phúc đó sao, rất hay, rất tuyệt.
Lâm Gia Mạt nói Triệu
Diệp là triết lí mọt sách, thật phi thực tế, Vương Phi có cả con rồi, cũng ch