
nh quanh trong đám đông, nét mặt lộ rõ vẻ ngần ngừ. Trần Tầm đã nhìn thấy
từ xa, trong lòng cũng thấy hơi khó chịu, bèn bước đến vỗ nhẹ vào vai cô nói:
“Hê! Đăng kí gì vậy?”.
Ngoảnh
đầu lại nhìn thấy Trần Tầm, nét mặt Thẩm Hiểu Đường rạng rỡ hẳn lên, cô cười
rồi nói: “Tớ đang băn khoăn không biết nên đăng kí nhóm nhạc cụ hay nhóm kịch
nói!”. Sau đó lại sực nhớ ra điều gì, mặt cô lại xị xuống nói: “Tối qua tớ nhắn
tin cho cậu, không phải cậu nói là không có thời gian đến đó sao?”.
“Tớ
vừa mới xong việc”. Trần Tầm nhìn cô, cảm thấy ấm lòng hẳn lên, “đưa tớ xem xem
nào”.
Trần
Tầm đưa tay đón lấy tờ giấy giới thiệu trên tay Thẩm Hiểu Đường, xem một lúc
rồi nói: “Cậu đăng kí nhóm kịch nói, tớ đăng kí nhóm nhạc cụ, hôm nào cậu chán
thì sang bên nhóm tớ chơi!”.
“Ừ!
Vừa nãy cậu ấy cứ lôi tớ đi bắt đăng kí nhóm kịch nói, đàn ông con trai đóng
cái quái gì!”. Vương Thâm Chiêu thở phào rồi nói: “Thôi cứ thế nhé, tớ phải đi
làm thêm đây, hai cậu cứ đi xem đi!”.
“Tớ
thèm vào đi loanh quanh với cậu ta!”. Thẩm Hiểu Đường “xí” một tiếng và nói.
Trần
Tầm liền cười: “Đại ca cứ đi đi! Tối đến mang ít thịt rán về cho em là được!”.
Vương
Thâm Chiêu gật đầu rồi đi, Thẩm Hiểu Đường vẫn trều môi nói: “Lúc nào cũng chỉ
thích ăn”.
“Tớ
gây gổ gì mà cậu bực hả?”. Trầm Tầm hỏi cô với vẻ rất hào hứng.
“Đâu
có!”. Thẩm Hiểu Đường đan hai bàn tay vào nhau nói.
“Nếu
không có thì lát nữa bọn mình lên phòng tự học nhé! Sau đó đi ăn cùng nhau!”.
Thấy cô cười cười, Trần Tầm cũng vui hẳn lên, rồi cậu lại nói tiếp: “Sau đó tớ
sẽ mời cậu ăn kem!”.
“Cậu
hứa rồi đấy nhé! Ok!” Thẩm Hiểu Đường không còn tỏ ra giận dỗi gì nữa mà vui vẻ
bước đi trước.
Hai
đứa đến phòng tự học trước, tìm một góc yên tĩnh rồi đặt hai cuốn sách tiếng
Anh lên để chiếm chỗ, sau đó đến nhà ăn ăn cơm, rồi lại quay về phòng tự học
vừa đọc sách vừa nói chuyện. Lúc viết từ mới, điện thoại của Trần Tầm liền đổ
chuông, cậu cau mày nhấc máy rồi đi ra ngoài, một lát sau lại vội vã quay lại.
“Sao
vậy? Lại có chuyện gì à?”. Thẩm Hiểu Đường thắc mắc.
“Ừ,
chuyn nghiêm trọng lắm”. Trần Tầm thở dài nói.
Thẩm
Hiểu Đường vội kéo cậu lại hỏi: “Có chuyện gì vậy? Cậu đừng làm tớ sợ!”.
“Gì
mà cậu phải cuống lên như vậy? Lo cho tớ à?”. Thấy cô như vậy, Trần Tầm rất
phấn khởi, không kìm được bèn trêu.
“Đừng
có mà tưởng bở!”. Thẩm Hiểu Đường đỏ mặt giận dỗi nói.
“Tớ
nói thật đấy, bạn chơi thân của tớ hồi nhỏ xảy ra chút
việc. Cậu có mang theo tiền không, cho tớ vay một ít, tớ cần gấp”. Trần Tầm
không cười nữa mà nói với vẻ mặt rầu rĩ.
“Tớ
không mang nhiều, ở phòng có một ít, hơn 100 tệ có đủ không?”. Thẩm Hiểu Đường
lục túi nói.
“Không
đủ... tớ cũng chỉ có 100 tệ”. Trần Tầm lắc đầu nói.
“Rốt
cuộc là chuyện gì vậy? Cần bao nhiêu tiền? Tớ có thể vay
tạm của mọi người trong phòng”.“Không cần đâu, nếu cần vay thì tớ sẽ đi vay,
chắc chắn không thể vay tiền của đại ca được, gã Tống Ninh chắc 10 tệ cũng
chẳng có, Cao Thượng thì kẹt xỉ... Quảng Cường chắc là có! Tớ đi vay cậu ta
vậy!”. Trần Tầm liền đứng dậy nói: “Người yêu của bạn tớ, cả hai đều là bạn
thân của tớ hồi nhỏ... có bầu. Phá thai cũng phải 700, 800 tệ mới đủ nhỉ? Thôi
tớ đi vay tiền đây, tối mang đến cho bọn họ, không ngồi học với cậu được nữa!”.
“Ừ...”.
Vừa nghe đến từ có bầu, Thẩm Hiểu Đường liền hít một hơi thật sâu và gật đầu
nói: “Có việc gì nhớ gọi điện cho tớ nhé!”.
Trần
Tầm vay mượn mấy nơi mới góp được 400 tệ, đến gặp bọn họ ở dưới sân nhà Dương
Tình nằm ở Đức Ngoại. Ngô Đình Đình đã đến trước, cô ôm Dương Tình, Dương Tình
thì sụt sịt khóc, Tôn Đào đứng một bên, cau có hút hết điếu thuốc này đến điếu
thuốc khác.
“Sao
bất cẩn thế? Không phải lúc nào cũng bẻm mép là tay trái thử que, tay phải đặt
vòng, hai tay tay nào cũng phải mạnh đó sao?”. Trần Tầm nhìn Dương Tình nói với
vẻ trách móc.
“Ông
tưởng tôi thích thế lắm hả? Bọn tôi coi bộ phim Sắc tức thị không, muốn bắt
chước trong đó nhưng lại để xảy ra sai sót... Tại ông hết! Đợt 1-10 không đi
chơi với bọn tôi! Nếu không chưa chắc đã để xảy ra chuyện này!”. Tôn Đào rầu rĩ
nói.
“Haizz!
Đúng là mất mùa đổ tại thiên tai! Chuyện này làm sao đổ tội được cho tôi! Tôi
chỉ mang đến được 400 tệ, chắc là không đủ!”. Trần Tầm móc tiền ra đưa cho cậu
ta nói: “Ông còn bao nhiêu?”.
“M.kiếp,
tôi chẳng còn xu nào cả, tiền của tôi và Dương Tình dồn hết vào quầy hàng ở
vườn bách thú rồi, giờ đã thu hồi được vốn đâu! Hải Băng đi công tác rồi, đợt
vừa rồi Đình Đình đã đưa hết tiền cho ông Bạch Phong... m.kiếp, đen thật!”. Tôn
Đào hậm hực vứt mẩu thuốc lá xuống đất nói.
“Cần
khoảng bao nhiêu?”.
“Riêng
thử thai, xét nghiệm nước tiểu, xét nghiệm máu, siêu âm cộng với thuốc tiêu
viêm đã là 180 tệ, bọn bệnh viện làm ăn vớ vẩn thật, cái gì cũng đắt dã man!
không biết phải tốn bao nhiêu nữa, tôi đoán kiểu gì cũng phải lên đến tiền
nghìn”. Tôn Đào xoa tay nói: “Haizz, không phải nhà Phương Hồi rất giàu đó sao?
Có vay cậu ấy một ít được không?”.
“Phương
Hồi...”. Trần Tầm ngập ngừng một lát rồi nói: “Tôi không muố