
chúc em hạnh
phúc.
Ngô
Đình Đình nhìn một hồi lâu, mãi cho đến khi đã khắc mấy chữ này vào trong tim,
mới lặng lẽ bấm nút xóa.
Màn
hình lóe sáng, sau đó tất cả đều tối đen trở lại.
Trong
lúc cuộc gặp gỡ đầy kịch tích Ngô ĐìnhĐình và Bạch Phong diễn ra, Phương Hồi
đang lặng lẽ cùng Lâm Gia Mạt trải
qua ngày sinh nhật lần thứ 19 của mình.
Một
ngày một đêm Trần Tầm không liên hệ với cô, Phương Hồi ngồi trong kí túc xá
nhìn cuốn lịch được khoanh tròn, không chịu được nỗi cô đơn bèn gọi Lâm Gia Mạt
ra.Quên cả sinh nhật của cậu, đúng là quá đáng thật”. Lâm Gia Mạt cau mày nói:
“Người nào mà quan trọng như vậy? Cả đêm không quay về?”.
“Cô
bạn chơi với anh ấy từ nhỏ, mối tình đầu”. Phương Hồi bình thản đáp.
“Chắc
không phải đâu!”. Lâm Gia Mạt đập đôi đũa xuống bàn nói: “Thế mà cậu dám để cậu
ấy đi hả? Lại còn cả đêm không về nữa? Không phải tớ nhiều lời đâu Phương Hồi
ạ, tớ cảm thấy nhiều lúc thực sự cậu không phân biệt được cái nào quan trọng,
cái nào không quan trọng! Bình thường cậu ta không gọi điện thoại, không nhắn
tin, mùng 1-10 viết thiếu hai lá thư email cho cậu, cậu cứ băn khoăn mãi. Đến
bây giờ cậu ta đi tìm người yêu cũ, ngay cả sinh nhật cậu cũng chẳng thèm đoái
hoài thì cậu lại bình thản, rốt cuộc là cậu nghĩ gì hả?”.
“Chẳng
nghĩ gì cả, có những chuyện tớ không thể ngăn được”. Phương Hồi nhấp một ngụm
trà nói: “Cô bạn đó cũng rất tội nghiệp, bọn họ chơi với nhau từ nhỏ, Trần Tầm
không thể không quan tâm đến chuyện của cô bạn đó. Mặc dù anh ấy đã hứa với tớ
là sẽ ít liên hệ, nhưng chắc chắn anh ấy không thể làm được điều đó”.
“Cậu
không sợ giữa bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì trong đêm à?”. Lâm Gia Mạt giận dỗi
nói.
“Nếu
xảy ra thì đằng nào cũng đã xảy ra rồi”. Phương Hồi cười thiểu não.
“Thế
cậu sẽ làm gì?”.
“Chia
tay”. Phương Hồi thở hắt ra nói: “Không còn thích nhau như trước được thì chia
tay, Gia Mạt, tớ có linh cảm rằng có thể bọn tớ sẽ chia tay nhau thật”.
“Tại
sao bọn cậu lại ra nông nỗi này...”.
“Theo
lời anh ấy là cả hai đứa đã trưởng thành”. Lâm Gia Mạt nắm chặt chiếc cốc:
“Hiện tại tớ cảm thấy hồi đầu mình vô cùng ấu trĩ, vì muốn được học cùng trường
với anh ấy mà cố gắng hết sức, tưởng rằng được ở cùng một nơi sẽ mãi mãi không
bao giờ thay đổi. Nhưng sau khi trưởng thành mọi thứ đều thay đổi, chương trình
học nhau, đi hai con đường khác nhau, gặp những người bạn khác nhau, bọn tớ
không thể tránh khỏi số phận đôi ngả đôi đường”.
“Rốt
cuộc là hai cậu đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu đã gặp ai? Cậu ấy đã gặp ai?”. Lâm
Gia Mạt chăm chú hỏi.
“Anh
ấy đã gặp một cô bạn khác, rất xinh xắn, nhưng anh ấy không kể với tớ”. Phương
Hồi cúi đầu xuống nói.
“Ai
vậy? Sao cậu lại biết?”.
“Tình
cờ gặp thôi. Tớ cũng không biết là ai, hình như đợt tập quân sự hát đối với
nhau, rất sôi nổi. Hôm đó tớ nhìn thấy bọn họ đi ăn cùng nhau, cậu có biết
không, vẻ nói chuyện say sưa của Trần Tầm rất cuốn hút, chỉ tiếc rằng tớ chỉ
phát hiện ra điều này khi anh ấy nói chuyện với người con gái khác”.
“Tớ
biết con bé đó, khoa tài chính, tên là Thẩm Hiểu Đường, xinh lắm”. Lâm Gia Mạt
nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng bọn họ đi ăn với nhau đâu có nói lên được điều gì!
Cậu đừng nghĩ quẩn!”.
“Nếu
cậu cũng được chứng kiến thì cậu sẽ biết không phải tớ nói linh tinh, tớ không
thể miêu tả được cảm giác đó”.
“Thế
thì cậu nên đi hỏi cậu ấy!”.
“Thôi
cứ đợi Trần Tầm chủ động nói với tớ, có lẽ đến ngày anh ấy chủ động nói về Thẩm
Hiểu Đường thì cũng là ngày tớ phải nói lời chia tay rồi...”. Cuối cùng, Phương
Hồi không thể bình thản nói chuyện được nữa, nước mắt lăn dài xuống má cô và
rơi xuống, để lại một vũng nước nhỏ trên tấm khăn trải bàn nilon.
“Đừng
khóc nữa! Đang sinh nhật khóc làm gì! Nào, bọn mình cạn li! Để mọi chuyện buồn biến hết!”. Lâm Gia Mạt nâng li lên
nói.
Phương
Hồi quệt nước mắt, gật đầu hỏi: “Ừ! Không nhắc đến Trần Tầm nữa, cậu thế nào? B
không phải ngày nào cũng được gặp cậu, có liên hệ gì với Tô Khải, Triệu Diệp
không?”.
Lâm
Gia Mạt cười buồn nói: “Đợt mới vào học, Tô Khải còn hay viết thư cho tớ, có
giai đoạn tớ còn tưởng có thể bọn tớ vẫn còn hi vọng, nhưng sau đó thư từ cũng
thưa dần. Gần đây anh ấy viết thư nói là đã có người yêu mới học cùng trường.
Cuối cùng anh ấy vẫn không đợi được Trịnh Tuyết, trước đó người thề thốt rằng
kể cả không có kết quả cũng sẽ đợi là anh ấy, bây giờ người than thở hồi đó quá
trẻ, quá ngốc cũng là anh ấy. Thế nên cậu xem, mọi việc đều như vậy. Đến giờ tớ
cảm thấy hồi đó mình ngờ nghệch quá, đến khi trưởng thành con người ta mới
hiểu”.
“Thế
còn Triệu Diệp thì sao?”. Phương Hồi ngước mắt lên hỏi.
“Cậu
ấy... vẫn viết thư cho tớ”. Lâm Gia Mạt dừng lại một lát rồi nói: “Có lẽ là do
vừa đến Trường Xuân nên chưa quen, đến khi có bạn mới rồi cũng sẽ nhạt đi
thôi”.
“Gia
Mạt, cậu không có tình cảm gì hay không hề thấy cảm động trước Triệu Diệp ư?”
“Tình
cảm do sự cảm động sinh ra khác với tình yêu, tớ không cam tâm, trong lúc chưa
trải qua tình yêu đã lựa chọn sự cảm động. Tớ phải yêu vì mình, không