
i thể xóa đi nỗi buồn trước lúc chia tay. Sau khi xuống taxi,
tôi liền ra cốp xe lấy hành lí, Phương Hồi cũng đi theo và không hề ngần ngừ,
nhấc ngay chiếc va li da màu đen mà cô đã sắp xếp nhiều lần đó, tôi vội ngăn cô
lại nói: “Đưa cho anh, cái đó hỏng bánh xe rồi, nặng lắm!”.
“Không
cần đâu, để em xách hộ anh!”. Phương Hồi nói với giọng rất quả quyết.
“Thôi,
đưa cho anh, bắt con gái xách va li cho mình thì mất điểm quá!”. Tôi đưa tay ra
nói.
“Không”.
Phương Hồi lắc đầu và nói với giọng rất kiên quyết, cô xách chiếc va li lên một
cách chật vật rồi bước đi.
Aiba
liền thở dài, tôi đi theo sau mà không biết phải làm thế nào.
Hôm
đó Phương Hồi xách va li đến tận cửa kiểm tra an ninh, chiếc bóng mảnh khảnh
của cô rất không cân xứng với chiếc va li cồng kềnh. Tôi biết cô ra tiễn tôi
theo cách ngang ngạnh của mình, tôi nghĩ chắc là ngoài tôi ra, không ai cảm
thận được tình cảm đặc biệt bao hàm trong đó, chúng tôi là tri kỉ của nhau,
nhưng lại không biết rốt cuộc là hạnh phúc hay bất hạnh.
Trước
khi vào cửa, cuối cùng Phương Hồi đã buông tay ra, tôi không ngần ngại mà ôm
chặt lấy cô, tôi không muốn làm một gã trai như Kiều Nhiên, lúc nào cũng giữ
những điều nuối tiếc, tôi muốn giữ lại sự vĩnh hằng trong giây phút mình có thể
nắm bắt. Tôi cảm nhận được Phương Hồi đang run rẩy trong vòng tay tôi, cũng cảm
nhận được rằng nước mắt ướt nhòe trên vai tôi, nghĩ lại hai năm sống trên đất
Australia vừa qua, nước mắt và nụ cười của cô đều đã từng thuộc về tôi, như thế
tôi cũng thỏa mãn lắm rồi.
Tôi
không khóc, nếu sức mạnh của vòng tay không thể giữ cô ở bên tôi thì ít nhất sẽ
phải gặp lại trong giây phút cuối cùng. Tôi vẫy tay chào bọn họ rồi bước nhanh
về phía phòng đợi, Australia và Phương Hồi đã trở thành phong cảnh ở lại sau
lưng tôi.
Cuối
cùng mọi nước mắt tôi đã trào ra trên độ cao vài chục nghìn foot, cảm giác đau
đớn trong trái tim khiến tôi hiểu được rằng, Phương Hồi đã tồn tại và không thể
xóa mờ trong cuộc đời tôi.
Về đến Bắc Kinh, phải mất một thời
gian tôi mới thích nghi được với cuộc sống mới, thỉnh thoảng ngủ vẫn giữ thói
quen tìm kiếm bóng dáng Phương Hồi, sau khi đối chiếu tỉ mỉ căn phòng của tôi
với căn phòng nhỏ ở Australia, tôi mới hiểu ra rằng, tôi và cô đã ở hai bán cầu
khác nhau.
Tôi
nghỉ ở nhà mấy ngày rồi bắt tay vào làm hồ sơ xin việc. Xét cho cùng thì tôi
sang Australia không phải là kiếm người yêu, mục đích quan trọng nhất vẫn là
lấy được tấm bằng nước ngoài, về nước tìm một công việc tàm tạm. Chỉ tiếc rằng
tôi có vẻ như sinh không gặp thời, khi người ta đi du học, du học sinh còn được
cưng như trứng mỏng, đến lượt tôi du học về, thì cứ dưới một tấm biển tuyển
dụng lại có nửa anh du học sinh. Khái niệm nửa anh du học sinh là người mà sau
khi đi du học chỉ sống chung với người nước mình, thi cử gần như chỉ quay cóp,
đi học thì toàn ngủ gật, mua đồ thì toàn ra hiệu bằng tay chân, tìm việc chủ
yếu dựa vào vận may. Chính vì có những đối tượng này trà trộn trong du học sinh
mới khiến cho chúng tôi bị trượt giá nặng. Thế nên khi tôi cầm tấm bằng tốt
nghiệp in chữ vàng đi xin việc, các ông các chú các cô các bà ở phòng nhân sự
đã không còn nhìn tôi bằng ánh mắt tôn sùng nữa, mà thay vào đó là một thái độ
thờ ơ, câu hỏi được đưa ra cũng rất coi thường, chỉ còn thiếu nước là hỏi thẳng
gia đình các cậu đã phải bỏ ra bao nhiêu tiền để mua tấm bằng này.
Ngành
tôi học ở Australia là kế toán, không phải vì tôi theo đuổi và yêu thích chuyên
ngành này đến mức nào, mà chỉ đơn thuần là do dễ qua, dễ tốt nghiệp. Mẹ tôi đã
làm cả đời ngành này, thế nên cũng rất hiểu, trước khi tôi đi xin việc, bà đã
nói với tôi về độ nhạy cảm của cái nghề này, tổng kết lại là tốn công, tốn sức,
dễ bị ghét, rủi ro cao. Làm sổ sách giả chắc chắn không ổn, sớm muộn rồi cũng
bị cơ quan công an sờ gáy; làm sổ sách chuẩn cũng không ổn, sớm muộn gì cũng bị
ông chủ cho thôi việc. Thế nên tốt nhất là không nên làm. Tôi nghĩ bụng thế con
làm gì? Ngành tự động hóa mà tôi học hồi đại học đã gần như quên sạch. Mẹ tôi
liền bảo ta có thể đi đường vòng để cứu nước, làm những nghề có liên quan, ví
dụ làm trong văn phòng công ti tư vấn chứng khoán, việc nào làm được đều thử
xem. Không phải có rất nhiều người như vậy sao? Học xây dựng lại làm về quảng
cáo, học môi trường lại làm về bất động sản, người đông quá nên khó phân công,
xã hội cho các con cơ hội tìm kiếm tương lai còn gì, con trai, ngày mai đến
ngân hàng nộp hồ sơ đi.
Trước
lời khuyên nhủ, định hướng của mẹ, tôi đã cậy cục nhờ người giúp để được đi
phỏng vấn ở một ngân hàng nọ có tên viết tắt bằng tiếng Anh rất oai. Lúc đó
trong phòng hội nghị, những kẻ xin việc như chúng tôi chẳng khác gì những chú
cừu non chuẩn bị lên thớt, bị họ vây quanh. Rõ ràng là cô nàng ngồi bên cạnh
tôi có vẻ căng thẳng, liên tục chọc ngón tay vào chiếc tất giấy dưới bộ váy của
mình, tôi nhìn thấy chỗ đó thủng hẳn một lỗ.
“Xin
mời các bạn giới thiệu sơ qua về mình, nói về hoàn cảnh gia đình, định hướng
trong tương lai và lí do tại