
n điệp thế nhỉ? Đáng lẽ cậu không nên thi ngành
kinh tế mà đăng kí ngành trinh thám mới đúng. Sao cậu lại biết?”.
“Tớ
và cậu cùng điểm thi, mấy ngày hôm đó tớ không gặp cậu, lúc đầu đã thấy thắc
mắc. ừa nãy Hà Sa hỏi tớ có phải cậu muốn ôn thi lại hay không, vì cậu ấy cùng
địa điểm thi với cậu nhưng không nhìn thấy cậu đi thi. Kiều Nhiên, tớ không đùa
đâu, cậu có thể nói cho tớ biết là tại sao không?”. Lâm Gia Mạt sốt sắng hỏi.
“Không
phải ôn thi lại... mà là tớ đi du học, ba mẹ tớ đã lo cho tớ ổn cả rồi, tớ sang
Anh”. Kiều Nhiên bình thản nói.
“Cậu
nói gì cơ!?”. Lâm Gia Mạt liền đứng bật dậy: “Sao cậu không nói sớm? Sao không
báo cho bọn tớ biết? Cậu nghĩ thế nào vậy?”.
“Tớ
xin lỗi, nhưng thực sự tớ không muốn nói cho các cậu biết, tớ nghĩ đợi tớ đi
rồi sẽ nói với các cậu sau. Tớ không muốn mọi người vì tớ mà buồn, cậu có biết
không, kiếp này những ngày tháng hạnh phúc, vui vẻ nhất của tớ là được ở bên
các cậu, tớ mong những hình ảnh được lưu giữ trong trái tim các cậu là những
lúc bọn mình vui vẻ nhất. Kẻ cả sau này không được ở bên nhau nữa thì khi ôn
lại những kỉ niệm này, bọn mình vẫn sẽ nhớ đến nụ cười của mọi người”. Kiều
Nhiên nói tiếp rất chân thành: “Hơn nữa... tớ cảm thấy tớ không thể đối mặt với
cậu ấy, khi cậu ấy biết chuyện này, bất luận cậu ấy biểu lộ gì trên khuôn mặt,
tớ đều không dám nhìn...”.
“Đồ
nhát gan!”. Lâm Gia Mạt vừa khóc vừa nói.
“Hơ
hơ, tớ vốn là kẻ nhát gan từ xưa đến nay mà”. Kiều Nhiên cười và cúi đầu xuống.
“Thế
bao giờ cậu đi?”. Lâm Gia Mạt khịt mũi hỏi. “Ngày 20”.
“20?
Bọn mình đã hẹn sẽ đi chơi Thanh Long Hiệp vào ngày 18 mà? Cậu không đi hả?”.
Lâm Gia Mạt sửng sốt hỏi.
“Ừ,
lần này không thể hoạt động cùng tổ chức được”.
“Kiều
Nhiên, cậu nói thì nghe hay lắm! Nhưng như thế tàn nhẫn biết bao! Cậu có thể
tưởng tượng sau khi biết cậu ra đi mà không nói một lời từ biệt thì tâm trạng
của mọi người sẽ thế nào? Cậu thích Phương Hồi như vậy mà để cho cậu ấy sau khi
vui vẻ trở về Bắc Kinh, lập tức biết cậu sa rồi ư?” Lâm Gia Mạt đẩy Kiều Nhiên
ra và hét.
“Trước
mặt cậu ấy tớ chỉ thắng được một lần này thôi, cậu tưởng tớ có cách gì khác để
cậu ấy nhớ về tớ à?”. Kiều Nhiên nhìn về phía xa rồi nói nhỏ: “Tớ luôn nói rằng
chỉ cần cậu ấy vui là được, trong lúc cậu ấy vui tớ ra đi thì không bị coi là
nuốt lời sao? Gia Mạt, cậu hãy giữ kín hộ tớ điều bí mật này nhé”.
“Thôi
được, chỉ một lúc mà đã có hai điều bí mật rồi. Cậu không được xuất
ngoại mà quên quê hương bản quán đâu đấy! Nếu cậu dám quên bọn tớ thì tớ sẽ
thông báo hết chuyện của cậu cho thiên hạ biết!”. Lâm Gia Mạt lườm Kiều Nhiên
một cái nói.
“Ok!
Cậu báo cáo cho thiên hạ biết hết cũng được!”. Kiều Nhiên đưa tay về phía cô,
Lâm Gia Mạt liền nắm chặt tay cậu và kéo ngay cậu dậy.
Sau
khi từ chối Kiều Nhiên, Phương Hồi chạy một mình xuống cầu thang, cô ngồi ở
giữa cầu thang xoắn, chống chân lên khóc thút thít. Những kỉ niệm với Kiều
Nhiên trong ba năm qua hiện ra trong đầu cô như một bộ phim, cùng trực nhật,
cùng làm bài tập, cùng tan học về nhà, đoạn đối thoại trước bụi hoa đinh hương
đều là những kí ức ấm áp không thể xóa mờ. Nhưng dù ấm áp đến đâu cũng vẫn
không thể đổi được lấy một cái ôm, cô có nguyên tắc riêng của mình. Đối với
tình yêu, cô chỉ cần tuyệt đối hoặc là không.
Tầng
trên vọng lại bài hát Niềm tin của Trương Tín Triết, Phương Hồi cảm thấy tiếng
hát đó mỗi lúc một gần mình hơn, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, Trần Tầm đã xuất
hiện trước mặt cô. Cậu đang nằm sấp trên thanh vịn cầu thang nhìn cô chăm chú,
hát từng câu “anh yêu em, chung thủy với mình, chung thủy với niềm tin của tình
yêu, anh yêu em, là nguồn sức mạnh đến từ tâm hồn, đến từ sự sống. Ở nơi xa
xôi, liệu em có nghe thấy tiếng anh gọi hay không, yêu là một niềm tin, đưa em
trở về bên anh”.
Trần
Tầm nhìn cô và hát hết cả bài hát, câu cuối vừa kết thúc, cậu liền bước qua tay
vịn cầu thang và nhảy xuống. Phương Hồi đưa tay ra kéo chặt cậu, cậu ngồi bên
cạnh Phương Hồi, ôm cô vào lòng nói: “Phương Hồi, anh yêu em”.
Phương
Hồi nói đây là lần để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong cô, Trần Tầm nói rất
nghiêm túc với cô rằng anh yêu em, trước đây bọn họ đều ngại nhắc đến từ này,
nhưng hôm đó cậu đã nói ra. Mặc dù lẫn trong hơi men, nhưng Phương Hồi vẫn vô
cùng cảm động, cô gục đầu vào lòng Trần Tầm, liên tục nhắc lại câu đó.
“Em
yêu anh em yêu anh em yêu anh em yêu anh em yêu anh...”.
“Ngốc
ạ, anh biết rồi”. Trần Tầm khẽ vuốt tóc cô nói.
“Mình
sẽ ở bên nhau mãi đúng không?”. Phương Hồi nhắm mắt lại hỏi.
“Ừ”.
Trần Tầm trả lời.
“Mình
sẽ lấy nhau chứ?”.
“Ừ”.
“Sẽ
sinh con đúng không?”.
“Đúng”.
“Sẽ
có nhà riêng của mình, cùng đi chợ, nấu cơm, rửa bát, trải giường, giặt quần áo
đúng không?”.
“Đúng”.
“Đến
khi già rồi, mình sẽ vẫn cầm tay nhau như thế này đúng không?”.
“Ừ”.
“Có
thật không?”. Phương Hồi khóc.
“Thật
mà”. Trần Tầm lau nước mắt cho cô rồi ôm chặt cô nói: “Phương Hồi, chỉ có em là
mãi mãi anh không bao giờ để mất”.
Giờ
phút chia tay đã đến gần, hai người m chặt ta