
, sợ hãi, bởi
những câu nói đáng sợ đó hằn sâu trong trái tim cô, tựa như một người bị tùng
xẻo, khiến cô vô cùng đau đớn, không biết chỗ nào để né tránh.
“Nghe
rõ chưa! Nói đi!” Ông Phương Kiến Châu tiếp tục nghiêm giọng tra khảo.
“Con...
con biết rồi...”. Phương Hồi nức nở đáp.
“Đi
rửa mặt rồi làm bài tập đi!”. Ông Phương Kiến Châu châm lửa hút thuốc, khua tay
nói.
Phương
Hồi quay đầu đi về phòng mình, chỉ là một cánh cửa hẹp, trước khi và sau khi
bước vào là hai khoảng trời hoàn toàn khác nhau, khiến cô cảm thấy thế giới đã
đến ngày tận thế.
Đêm
hôm đó Phương Hồi gần như không chợp mắt, ngày hôm sau đúng là ông Phương Kiến
Châu chở cô đến trường thật, rồi lại dặn dò, đe dọa một hồi ở cổng trường,
khiến Phương Hồi một lần nữa cảm nhận được rằng, tất cả những chuyện đã xảy ra
không phải trong giấc mơ, mà là hiện thực đau thương không thể nào thay đổi.
Phương
Hồi đã gặp Trần Tầm trước cửa lớp, mặt cậu nhìn cũng rất tiều tụy, rõ ràng là
hôm qua bà Trương Hiểu Hoa cũng đã nói những điều tương tự với cậu. Hai đứa
bình thường rất thân thiện với nhau, lúc này sau khi nhìn thấy nhau đều hơi
sững lại, Phương Hồi mắt đỏ hoe, cúi đầu đi vào lớp, lúc đu Trần Tầm định nói
gì đó, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy tấm biển ghi dòng chữ “văn phòng khối 12”,
cuối cùng miệng đã há ra nhưng không thốt ra được lời nào. Hai đứa vội tránh
nhau ra, một đứa đi trước, một đứa đi sau, giống như hai bạn cùng lớp không
thân nhau lắm, lần lượt đi vào lớp.
Đến
giờ nghỉ trưa, Phương Hồi và Trần Tầm cùng bị gọi lên văn phòng. Văn phòng của
khối 12 có phòng trong và phòng ngoài, cô Lí gặp riêng từng đứa để nói chuyện,
nói chuyện với Trần Tầm trước, Phương Hồi đứng ở ngoài đợi.
Bàn
làm việc của cô Hầu đặt ở phòng ngoài, cô vẫy tay gọi Phương Hồi đang đứng ở
cửa: “Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại gọi hai đứa hả?”.
“Dạ
hỏi chuyện ạ...”. Phương Hồi thực sự không biết phải trả lời thế nào, mặt đỏ
bừng lên.
“Hỏi
chuyện gì vậy?”. Cô Hầu hỏi.
“Chuyện
yêu đương thôi! Hai học sinh của lớp cô yêu nhau, cô quên mấy hôm trước cô Lí
nói chuyện về mẩu giấy đó à?”. Cô Thôi bên cạnh tiếp lời.
“Gì
cơ?”. Cô Hầu trợn tròn mắt và nói với vẻ sửng sốt: “Không phải là nói lớp xã
hội đó sao? Em cũng không nghe kĩ, sao lại biến thành hai em này hả?”.
“Mấy
em học sinh khác truyền giấy cho nhau nói về chuyện của hai em này, người ta là
đôi tình nhân học trò, hình như còn thông báo cả cho phụ huynh của hai em nữa,
cô làm chủ nhiệm lớp hai năm mà không phát hiện ra hả?”. Cô Thôi hỏi.
“Làm
sao em phát hiện ra được!”. Cô Hu cau mày hỏi: “Phương Hồi, em nói đi, rốt cuộc
là thế nào vậy? Cô thấy bình thường nhóm năm bạn của em chơi với nhau thân lắm
mà, đúng ra là em thân Kiều Nhiên hơn, sao tự nhiên lại có chuyện với Trần
Tầm?”.
“Là...
như vậy ạ...”. Phương Hồi nói nhỏ.
“Không
ngờ bình thường em ít nói như vậy mà lại to gan quá! Cô nói thật là các em làm
những chuyện đó không hề có ích gì, chưa nói đến việc làm ảnh hưởng đến học
tập, em tưởng sau này các em sẽ ở mãi bên nhau à? Cuộc đời con người còn dài
lắm, còn thay đổi nhiều lắm! Nếu các em đỗ hai trường khác nhau thì phải xa nhau
là cái chắc. Hơn nữa em thấy Trần Tầm là người nghiêm túc hả? Cậu ấy thông
minh, cậu ấy chơi được, em có được không? Em vốn là cô bé thích tỉ mỉ, chi
tiết, cô khuyên em đừng để mất quá nhiều công sức vào việc này, thật không đáng
đâu!”.
Dù
gì thì cô Hầu cũng còn trẻ, hiện giờ cũng không dạy bọn họ nữa, thế nên những
điều cô nói cũng không quá ghê gớm, lại còn mang ý khuyên nhủ như một người
bạn. Nhưng những điều cô nói cũng vẫn khiến Phương Hồi buồn vô cùng, cô cảm
thấy con đường phía trước ngày càng mù mịt, không biết đi theo hướng nào.
Hai
cô trò nói chuyện một lát thì Trần Tầm đi ra, cậu nhận ra vẻ buồn bã trên mặt
Phương Hồi, nhưng đứng trong văn phòng khối cũng ngại không dám nói gì, đành
phải truyền đạt ý chỉ thị của cô Lí trước, bảo cô vào trong. Phương Hồi không
ngẩng đầu lên mà đi lướt qua cậu.
Những
điều cô Lí nói cũng đỡ sống sượng hơn buổi hôm trước, đầu tiên là giảng giải
một loạt điều hay lẽ phải, nêu rõ cái được và cái mất. Sau đó lại nhấn mạnh
buộc phải làm chủ mình, tuyệt đối không được để ảnh hưởng đến việc ôn thi đại
học. Cuối cùng yêu cầu Phương Hồi viết một bản kiểm điểm, cam đoan cắt đứt mọi
liên hệ với Trần Tầm, ở trong lớp không được nói chuyện, về nhà không được gọi
điện thoại... Cô sẽ giám sát hai đứa, nếu phát hiện ra có hành động gì mờ ám
thì không những sẽ thông báo cho phụ huynh, hai đứa còn sẽ bị khai trừ khỏi lớp
A tự nhiên. Cuối cùng cô Lí tổng kết, tóm lại, chắc chắn cô sẽ không để một tập
thể xuất sắc như lớp A xuất hiện những con ngựa làm hại bầy đàn, phải bóp nát
mọi mầm mống có ý đồ xấu.
Phương
Hồi gật đầu như một cái máy, cảm giác nhục nhã đến tột độ và giọng nói lạnh như
băng đã khiến trái tim cô tê dại từ lâu, đến nỗi khi cô Lí bảo cô về lớp, cô
còn đứng sững lại một hai phút tại chỗ.
Ra
khỏi cửa văn phòng, Phương Hồi liền bị Lâm Gia Mạt kéo sang một bên sốt