Năm Tháng Vội Vã

Năm Tháng Vội Vã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326332

Bình chọn: 7.5.00/10/633 lượt.

ồi không nhúc nhích nữa.

Chúng

tôi vừa cười đùa vừa xuống cầu thang, tôi còn sang chào cả anh chàng Hàn Quốc

Yeong Ho mắt ti hí đó, vẻ lịch sự nhưng sa sầm mặt mày của hắn ta khiến tôi vô

cùng khoái chí, bye bye anh ta mấy lần, theo lời Aiba là tôi thể hiện rõ vẻ đắc

ý của kẻ tiểu nhân. Tôi cũng không thèm quan tâm đến những lời mỉa mai của cô

nàng, tôi cảm thấy hôm đó mình và Phương Hồi nhìn như hai vợ chồng, tay trái

kéo một va li, tay phải kéo một va li, nếu đằng sau địu một em bé nữa thì lại

càng tuyệt vời h>Mãi cho đến khi chỉ còn lại hai đứa tôi, Phương Hồi mới khẽ

lườm tôi một cái và nói: “Anh lắm chuyện quá”.

“Em

chẳng biết thể hiện tình cảm gì cả!”. Tôi cười cười nói: “Anh nói như vậy mà

chẳng thấy em cảm động chút nào. Thật không biết bao giờ đầu óc em mới khai

thông được, lên con tàu rách của anh bằng vé tàu cũ. Chắc chắn anh sẽ không

ngại giúp cô gái vô tội đâu! Thế nào! Không coi anh là ứng cử viên số một à?”.

“Để

em suy nghĩ đã”. Phương Hồi nhìn xuống dưới và nói.

Lúc

đầu tôi tưởng rằng chắc chắn Phương Hồi sẽ không để ý đến lời trêu chọc của

tôi, hoặc chê trách sự nông nổi của tôi. Nhưng câu hỏi này của cô đã hoàn toàn

nằm ngoài sự dự đoán của tôi, dường như mỗi âm tiết lơ lửng trong không trung,

sau đó mới chui vào đầu tôi.

“Suy

nghĩ bao nhiêu lâu?”. Tôi sững sờ hỏi.

“Ờ…”.

Dường như Phương Hồi đang suy nghĩ rất nghiêm túc về câu hỏi của tôi: “Dăm...

ba năm gì đó”.

Trái

tim thấp thỏm của tôi đã nằm yên trở lại vì được nghe câu nói không đáng tin

này, lòng vòng một hồi, quả nhiên cô vẫn không coi là thật.

“Dăm

ba năm? Chị gái, đến lúc đó chị bao nhiêu rồi? Đàn ông chúng tôi không sợ già,

càng già càng có giá! Con gái các chị có đú nổi không?”. Tôi cười nói.

“Thế

có gì là sợ, em đã chịu đựng được gần chục năm rồi”. Phương Hồi nói với vẻ lẻ

loi.

Giọng

điệu bình thản của cô khiến tôi thấy buồn, tôi liền ngoái đầu lại, nhìn thành

phố xinh đẹp đang lùi lại sau lưng chúng tôi, phong cảnh hai bên đường trở nên

mơ hồ. Tôi nghĩ không biết có phải thời gian cũng trôi qua nhanh như thế này

hay không, lặng lẽ để lại dấu vết trên cơ thể con người, sau đó quá khứ trở nên

mơ hồ. Chính vì thế Phương Hồi là như vậy, mang một cảm giác đầy ắp quá khứ và

đến bên tôi. Liệu dăm ba năm sau, cô sẽ đi đâu, ở đó có còn tôi nữa hay không,

tôi không hề hay biết. Ngay cả tương lai của mình còn không xác định được thì

làm sao chúng tôi có thể nắm bắt tương lai của người khác?

Sau

khi được đặt chân lên Bắc Kinh, chúng tôi đều hít một hơi thật sâu. Nhìn Phương

Hồi đứng bên cạnh, tôi cũng thấy vui vui. Không biết tại sao, được đứng bên

cạnh cô ở đây, tôi cảm thấy rất tuyệt vời. Cô cũng nhìn tôi, đôi mắt đẹp cũng

để lộ ánh mắt đó, sau đó chúng tôi liền nhìn nhau cười.

Tôi

đã gặp mẹ Phương Hồi ở sân bay. Vừa nhìn đã thấy bà Từ Yến Tân là một người phụ

nữ sắc sảo, cách ăn mặc, trang điểm từ đầu đến chân không thể chê ở điểm nào,

nhìn có vẻ rất ghê gớm. Vừa gặp mặt, bà đã liếc tôi bằng ánh mắt rất đặc biệt,

nhìn thì có vẻ như đang nói chuyện bâng quơ, nhưng thực ra là đang dò hỏi gốc

gác của tôi. Tôi trả lời rất thoải mái, không để lộ sơ hở gì, mặc dù cuộc nói

chuyện không thực sự vui vẻ, nhưng tôi cũng không quan tâm gì nhiều. Còn Phương

Hồi đi bên cạnh lại có vẻ không tự nhiên cho lắm, cô kéo mẹ mình nói: “Mẹ, mẹ

đừng làm như điều tra hộ khẩu như thế được không? Gì mà nhà ở đâu, bố mẹ làm

gì, nghe ớn quá...”.

“Cái

con bé này! Mẹ chỉ chuyện trò sơ sơ với Trương Nam, đâu có nghiêm trọng như mày

nói đâu!.” Bà Từ Yến Tân cười nói.

Hiếm

khi thấy Phương Hồi bênh tôi như vậy, tôi liền trả lời rất hào hứng: “Không

sao, nói chuyện với cô rất vui mà!”.

“Đứng

vậy! Trương Nam, đi về cùng cô và Phương Hồi nhé, cô sẽ đưa cháu về nhà”. Bà Từ

Yến Tân nói.

“Dạ

thôi cô ạ! Cháu tự về cũng tiện lắm mà!”. Tôi vội từ chối, mặc dù miệng thì

khen, nhưng ở bên cạnh mẹ Phương Hồi, tôi vẫn cảm thấy thế nào đó.

“Thế

thôi vậy! Có thời gian cháu đến nhà cô chơi nhé!”. Bà Từ Yến Tân mỉm cười nói.

“Vâng!

Phương Hồi, anh về trước nhé! Mẩu giấy anh đưa cho em trên máy bay đừng để mất

nhé, có số điện thoại nhà anh, có việc gì cứ alô cho anh! Cháu chào cô ạ!”. Tôi

vẫy tay>“Vâng, bye bye anh!”. Phương Hồi nhìn mẩu giấy trong túi, gật đầu

nói.

Sau

khi tôi đi, Phương Hồi và mẹ cô lấy xe về nhà, trên đường đi hai người không

nói với nhau câu nào, bà Từ Yến Tân liếc con gái một cái rồi nói: “Sao vậy? Ai

làm gì mày đâu? Bao nhiêu lâu mới được về nhà mà mặt mày lại xị ra như cái bị

vậy?”.

“Không

có chuyện gì đâu mẹ”. Phương Hồi tiếp tục quay mặt ra ngoài cửa sổ.

“Không

thích mẹ hỏi Trương Nam à?”.

“Không

ạ”.

“Các

con lớn bằng ngần này tuổi rồi, từ nước ngoài về cùng nhau, ở bên đó cũng ở gần

nhau, dĩ nhiên là mẹ phải hỏi rồi! Mẹ không thích đột nhiên gọi cú điện thoại,

nhảy ra một thằng nói là người yêu của con! Cuối cùng đòi ra nước ngoài sống

cho bằng được! Hiện tại con đã sang Australia rồi, lần sau còn muốn đi đâu nữa?

Kiếp này định không về nữa hả?”.

“Mẹ

nói đến chuyện


Duck hunt