
người ấy mà tôi rất hay dừng lại ở đó một lát.
Thỉnh thoảng cũng gặp được người ấy, nhưng người ấy chưa bao giờ nhìn bụi đinh
hương đó.
Mùa xuân năm đó, tôi vẫn
nhớ, còn người ấy thì đã quên.
Mỗi năm chỉ có một mùa
xuân, tôi không biết chúng tôi sẽ đi lướt qua nhau bao nhiêu mùa xuân nữa. Có
người nói với tôi rằng, hoa đinh hương năm cánh sẽ đem lại hạnh phúc cho con
người và thế là tôi đã tìm được rất nhiều hoa đinh hương năm cánh, nhiều đến
nỗi tôi có cảm giác rằng truyền thuyết đó không đáng tin nữa, nhưng tôi vẫn
không dám tặng cho người ấy đóa nào.
Cuối cùng đến một ngày
nọ, trong những ngày đinh hương tỏa ra hương thơm ngào ngạt, tôi và người ấy đã
đi qua bụi hoa đó. Hôm đó người ấy mặt chiếc áo khoác trắng và đôi giày thể
thao màu đỏ thẫm, những chi tiết khác tôi không còn nhớ nữa, vì tôi không ngẩng
đầu lên phút nào. Tôi thấy người ấy có vẻ không được vui, người ấy hỏi tôi có
người nào mà tôi không quên được không. Tôi liền trả lời là có. Người ấy nói
nếu đã không quên được người của quá khứ thì người hiện tại mình đang thích sẽ
thế nào. Tôi liền trả lời người hiện tại tôi đang thích chính là người tôi
không thể quên được đó. Người ấy hỏi thế còn người mình thích sau này thì sao.
Tôi liền trả lời đều không quên được. Người ấy bảo tôi nói dối. Tôi liền hỏi
lại, thế cậu có bao giờ quên được tớ không? ười ấy liền lắc đầu. Tôi lại hỏi
tiếp, thế cậu có thích tớ không? Người ấy không trả lời, nhưng tôi đã biết được
đáp án. Chính vì thế tôi đã nói với người ấy, đồng thời cũng là nói với chính
mình rằng, cậu xem, không quên được cũng không phải là chuyện gì ghê gớm.
Hôm đó tôi đã ngắt một
đóa đinh hương năm cánh trong bụi hoa và tặng cho người ấy, người ấy cũng đã
tặng lại cho tôi một đóa đinh hương. Nếu đóa đinh hương này đúng như những gì
người ta vẫn nói thì tôi nguyện tặng hạnh phúc của tôi cho người ấy.
Thực ra, tôi đều muốn
thêm một câu vào sau các câu trả lời trong đoạn hội thoại trên.
Người mình không thể
quên, là bạn
Người hiện tại mình
thích, là bạn.
Bất luận quá khứ, hiện
tại hay người sau này mình không muốn quên, vẫn chính là bạn.
Dần dần tôi đã hiểu ra
một điều rằng, tôi thích hoa đinh hương, màu trắng, màu hồng phấn, hoa đang nở
rộ, hoa đang tàn, tôi đều thích cả. Giống như việc thích người ấy vậy, cho dù
người ấy thế nào, tóc dài hay tóc ngắn, là của tôi hay không phải của tôi, tôi
đều thích.
Mùa xuân này, tôi vẫn
nhớ, liệu người ấy có quên hay không?
Lúc Kiều Nhiên đọc bài
viết này, bạn bè trong lớp không còn nô đùa nữa, họ chăm chú lắng nghe lời tâm
sự của chàng trai này như đang nghe một câu chuyện. Có lẽ người duy nhất không
chú tâm lắm là Phương Hồi, chỉ có cô là người hiểu thực sự bài viết hay này,
chính vì quá hiểu nên nước mắt đã suýt trào ra.
Sau khi đọc xong bài viết
của mình, Kiều Nhiên lặng lẽ đi xuống, dường như mọi tình cảm trăn trở đều được
gửi gắm trong những câu chữ đó, cậu không nhìn Phương Hồi mà đi thẳng về bàn
mình, Triệu Diệp đưa tay ra, Kiều Nhiên hiểu ý liền vỗ một tay vào tay cậu.
Trần Tầm nhìn Kiều Nhiên bằng ánh mắt suy tư, Kiều Nhiên liền đáp lại bằng một
nụ cười bẽn lẽn, cau mày nói: “Ngại quá!”.
“Không! Không ngại đâu,
rất nghệ sĩ!”.
Cô Mã vẫn nhận xét như
mọi bận, cô cười và hỏi: “Các em thấy bài văn này thế nào? Rất hay đúng không?
Đúng là một bài viết rất khá, biểu lộ những tình cảm chân thật, khiến ta rất
cảm động. Tuy nhiên cô cho rằng đây là một bài văn hay, nhưng không thể được
coi là một tiểu thuyết hay. Bất luận là tiểu thuyết ngắn đến đâu, đều vẫn phải
có bố cục rõ ràng, mở đầu câu chuyện, sự phát triển của tình tiết, cuối cùng là
kết quả, ngoài ra phải có cao trào nữa. Bài viết này giống với bài tản văn hơn,
kết cấu khá rời rạc, câu chuyện cũng tương đối đơn giản. Kiều Nhiên có thể chỉnh
sửa lại một chút, tốt nhất là bổ sung để nội dung phong phú hơn, dĩ nhiên rồi,
cô cũng rất muốn được nhìn thấy bài viết này tiếp tục phát triển sâu hơn!”.
Cô Mã chớp chớp mắt với
vẻ tinh nghịch, cả lớp lại cười ồ liên. Kiều Nhiên lặng lẽ cúi đầu xuống, câu
nói của cô Mã đã khiến cậu cảm động, không phải vì những lời nhận xét đó đã
khích lệ cậu, mà do đột nhiên cậu phát hiện ra rằng, hóa ra giữa cậu và Phương
Hồi không có sự mở đầu, sự phát triển của tình tiết và kết quả, càng không thể
có cao trào, ngay cả một tiểu thuyết ngắn cũng không thể xây dựng nên, cùng lắm
chỉ là một bài tản văn có kết cấu rời rạc, hơn nữa, bài tản văn này cũng không
thể phát triển sâu hơn.
Tôi đã từng hỏi Phương
Hồi rằng, sau khi nghe xong bài văn của Kiều Nhiên, cô có cảm giác gì.
Phương Hồi cúi đầu xuống,
mái tóc đen dài che khuất khuôn mặt nhợt nhạt, nhìn rất lẻ loi, sau đó cô khẽ
thốt ra hai chữ: sợ hãi.
Hôm đó Phương Hồi không
ngước mắt lên nhìn Kiều Nhiên, im lặng chứa đựng nhiều ý nghĩa hơn lời nói.
Không phải cô không cảm động, chính vì cảm động nên mới cảm thấy sợ hãi.
Còn Kiều Nhiên thì dường
như không đọc ra được suy nghĩ của Phương Hồi, cũng như mọi bận, cậu mỉm cười
bước đến chỗ cô, thậm chí