
ấy người bọn em, chữ An Linh là đẹp nhất.”
“Nhất định rồi, từ hồi tiểu học nó đã học thư pháp, chữ đủ các thể loại đều viết được hết. Em ở giữa, Nhung Nhung cuối cùng….”
Chưa dứt lời đã đưa tay che eo, diễn cảm vặn vẹo: “Khốn nạn!”
Quan Nhung âm trầm cười gian: “Nhìn tao chi? Tao không có đụng mày, tao chỉ véo ~!!”
Thời gian cười đùa trôi qua rất nhanh.
“A, năm giờ rồi, tao phải về.” Quan Nhung quay đầu hỏi, “ Trần Hải Nguyệt, còn mày thì sao?”
Trần Hải Nguyệt nghĩ một chút, “Tao cũng về nhà. Trịnh Phi, còn anh?”
“Buổi tối anh có hẹn với bạn, giờ cũng phải đi rồi.”
Tính tiền xong, bởi vì không ai cùng đường với nhau, tuyên bố giải tán ngay tại chỗ.
Trần Hải Nguyệt chậm rãi đi về hướng tàu điện ngầm, đi được một lúc thì nhàm chán, lấy điện thoại ra, quyết định nhắn tin trêu Lương Đông Vân một chút—-
Nếu em vẫn không tìm được việc làm, có thể tìm anh ăn chực cơm không?
Lương Đông Vân rất nhanh đã gọi lại: “Ăn cháo được không?”
“Được.”
“Bây giờ em đang ở đâu?” giọng nói Lương Đông Vân vừa có sự vừa lòng vừa có chút vui mừng.
Trần Hải Nguyệt nói địa chỉ, chỉ nghe đầu bên kia nói: “Ở nguyên đó chờ anh, đến ngay đây.”
Kết quả, hai người cùng đi ăn cháo Quảng Đông.
Quả nhiên là ăn cháo.
“Anh đúng là, nói được làm được.” Trần Hải Nguyệt nheo mắt.
Lương Đông Vân đặt một cái hộp nhỏ rất đẹp sang một bên, giọng điệu như không hề để ý nói: “Sáng nay nghe nói có người kêu đau dạ dày.”
“Có người” mặt đỏ lên, mải miết húp cháo.
“Ăn xong có định làm gì không?” Lương Đông Vân dịu dàng mỉm cười nhìn cô.
“Về nhà. Tắm rửa.” Quan Nhung không phải mới nói đó thôi, cuộc đời chỉ ăn, ngủ, đi làm, đi chơi.
“Đi KTV với anh đi.”
Trần Hải Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn: “Hở?” phải chán đến mức nào mới nghĩ đến chuyện hai người đi KTV?
Lương Đông Vân vẫn cười cười, chậm rãi ăn cháo: “Em gái anh có party nho nhỏ.”
Ừ, đúng, anh ta có đứa em gái, tên gì nhỉ? Ack, phải Lương Thần không?
“Mình anh đi đi.” Kỳ thật, cô muốn lên giọng hỏi một chút, xem đêm đó mẹ anh ta tìm anh ta nói những gì.
Lương Đông Vân rút một tờ giấy ăn đưa cho cô, sâu kín nói: “Anh sợ lắm.”
Trần Hải Nguyệt: @#$%^&*
Được rồi, hắn thắng.
Quan Nhung cũng nói, không biết chơi là con heo đi làm. Về chuyện mẹ con người ta nói cái gì… Có nói hay không ai mà cần!
Đi vào phòng KTV, Trần Hải Nguyệt nhất thời thở phào nhẹ nhõm…
Không giống trong tưởng tượng, “party cá nhân của con gái Lương Chính Thanh”, đến đó, ngoài trừ hai người bọn họ, chỉ có vài người bạn thân của Lương Thần, mấy người trẻ tuổi ngồi vơi nhau, vừa náo nhiệt vừa thân thiết.
Lương Thần thấy Trần Hải Nguyệt, sửng sốt một chút, lập tức tươi cười rạng rỡ kêu to, “Anh, đến bên này ngồi này.”
Lương Đông Vân nắm tay Trần Hải Nguyệt đi lại đó ngồi xuống, đưa quà cho Lương Thần: “Sinh nhật vui vẻ.”
Lương Thần vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn anh. Chị này chính là…?”
“Ack, xin chào, tên chị là Trần Hải Nguyệt,” Trần Hải Nguyệt xấu hổ cướp lời, “Cái này, xin lỗi nhé, không biết hôm nay là sinh nhật em, không thì đã mua quà tới rồi. Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn chị Trần.” Lương Thần cười như ăn trộm, “Chị đến là được rồi, người một nhà không cần tặng quà.”
Lương Đông Vân hiển nhiên rất hưởng thụ, nở nụ cười, nhìn Trần Hải Nguyệt hóa đá.
Lương Thần cùng với mấy người bạn thay phiên nhau hát mấy bài, quay đầu lại nhìn Lương Đông Vân, do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa mic tới trước mặt Trần Hải Nguyệt, nhiệt tình cười nói: “Chị cả, chị cũng hát một bài đi.”
Lương Đông Vân bất ngờ gõ đầu cô một cái.
Lương Thần ngơ mặt, vuốt vuốt chỗ bị cốc một cái, Trần Hải Nguyệt đặt tay lên bả vai Lương Thần, trừng mắt nhìn hắn, đang định mở miệng chỉ trích.
Chỉ thấy, Lương Đông Vân tươi cười rạng rỡ ngồi sát vào hai người bọn họ, cười cợt: “Heo, kêu chị dâu.”
Trần Hải Nguyệt bấn, trong đầu chỉ hiện lên ba chữ, Hồng Môn Yến.
Lương Thần mãn huyết sống lại, ôm cổ cô, vui vẻ thét chói tai: “Chị dâu, em thích chị nhất!”
Xấu hổ, rất xấu hổ.
Trần Hải Nguyệt cười gượn, yên lặng cầm mic lẩn đi hát.
Hát xong một bài, nhìn quanh bốn phía, vẫn chỉ có thể quay lại ngồi ở giữa hai anh em nhà họ Lương.
Hai lon sprite đều được đưa lên cùng một lúc, chỉ khác nhau duy nhất là lon nước trên tay Lương Đông Vân đã được bật sẵn, còn rất quan tâm cắm thêm một cái ống hút.
Lương Thần thấy thế, thức thời cười rụt tay lại.
“Cảm ơn.” Trần Hải Nguyệt nhận lấy, cúi đầu một hơi uống hết nửa lon.
Bạn học của Lương Thần cũng rất náo động, bưng chén rượu chạy đến trước mặt Lương Đông Vân: “Anh Lương, lần đầu gặp mặt….” Blah blah blah…
Tâm tình Lương Đông Vân có vẻ rất tốt, hiền hòa bưng cái chén đứng lên, còn tán gẫu với mấy người bạn kia của Lương Thần.
“Bạn em uống giỏi thật đấy.” Trần Hải Nguyệt ghé vào tai Lương Thần cảm thán.
Lương Thần bưng chén lên, cụng vào lon sprite trong tay Trần Hải Nguyệt, cũng ghé vào tai cô, lớn tiếng nói: “Chị dâu, nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh em không khách khí hay gắt gỏng gì với em. Cảm ơn chị.”
Trần Hải Nguyệt quay đầu nhìn Lương Đ