
tức đem áp lực đọng lại nhiều năm
quăng đi, mới có thể mệt mỏi dị thường như vậy, ngủ nhiều vẫn không đủ?
“Được rồi! Dù sao đến muộn không liên quan đến ta, thời gian còn lại
30 phút, ngươi dùng 3 phút đánh răng rửa mặt, lại dùng 3 phút thay quần
áo trang điểm, bữa sáng ăn ở trên xe, nhanh một chút hẳn là tới kịp.”
Chạy như bay.
“Nha! 30 phút…… A! Cái gì, chỉ có 30 phút, ta sắp muộn……” Chỉ rửa mặt đánh răng cũng mất hơn 3 phút, huống chi áo ngủ nàng còn chưa có đổi.
Giống như bà điên, Giang Thùy Tuyết vội vàng từ trên giường nhảy lên, nhảy xuống, thân hình vội vàng vọt vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, vội
vàng tựa như lửa cháy tới nơi chạy về phía tủ quần áo, tùy tiện lấy ra
một bộ trang phục, đồ trang sức trang nhã chưa kịp tu sửa, mang một đôi
dép lê nhanh chóng bước nhanh ra khỏi phòng.
Công tác liên tục, động tác lưu loát mà nhanh chóng, hồn nhiên bất
giác không hay biết có người dựa vào cạnh cửa thưởng thức nàng mặc
thoát, trong lúc đó hiện ra thân thể duyên dáng, ngực với đôi cúp đầy
đặn, non mềm càng thêm gợi cảm, ren lụa trong suốt khiến cho nụ hoa
thoắt ẩn thoắt hiện lập loè trong bụi cây cối rậm rạp, sự phát dục này
đối với mà nói nam hài thật sự rất đẹp mắt, thiếu chút nữa máu mũi mạnh
mẽ phun trài.
“Tiểu Tuyết, bữa sáng còn chưa có ăn.”
“Không ăn, ta sắp muộn…… A, ngươi làm chi kéo ta? Ta thật sự không
kịp, không cần nháo ta……” Nếu không kịp, mấy nguyên lão trong công ty
này khẳng định sẽ lại cậy già lên mặt ăn nói văn vẻ, nói cái gì mà người không có quan niệm thời gian thì không dễ mà đảm nhậm chức vị CEO.
“Ngoan, bữa sáng nhất định phải ăn, một ngày mới có sức, ngươi xem
xem này một nửa trứng ốp lếp, lòng đỏ trứng vàng đặc sệt chảy ra, còn có một nửa bơ lạc thơm ngon, hơn nữa còn một ly sữa ấm áp, ân! Mỹ vị ~ quả thật rất ngon miệng, có nghe thấy ruột kêu cô lỗ cô lỗ hay không?”
Vai bị một đôi tay ngăn lại, Giang Thùy Tuyết mãnh liệt nuốt nước miếng, thật sự rất muốn ăn đến đòi mạng, nhưng là……
“Ta không thể muộn, mọi người đều đang đợi ta……”
“Hư! Đừng khẩn trương, ta cam đoan ngươi sẽ không muộn.” Không ăn
xong mà mơ tưởng rời đi, hắn không tha hứa cho việc bữa sáng tình yêu
của hắn bị phá hư đâu.
“Nhưng là……” Nàng xem liếc mắt một cái đồng hồ báo thức, nhất thời cứng đờ. “Bảy giờ mười tám phút”
“Đúng vậy, nữ sĩ, ngươi còn đủ thời gian để dùng một bữa cơm phong
phú.” Đường Thần Dương mồm to cắn bánh hamburger thịt heo, thỏa mãn nhấm nuốt.
“Ngươi gạt ta.” Nàng bất mãn trừng mắt, buồn bực.
“Là, ta lừa ngươi, heo nhỏ lười yêu ngủ.” Hắn không hề xấu hổ, hướng nàng cong mi lại nâng mắt.
“Ngươi…… Hừ! Quỷ chán ghét.” Hai gò má ửng hồng, sắc mặt mất tự
nhiên, ở trong chùm tia sáng giao nhau nàng nhìn thấy gương mặt của một
nam hài~ai.
Là nhìn nhầm đi, khẳng định là nhìn nhầm, nàng như thế nào là nam
hài đâu? Tiểu Dương nàng rõ ràng so với nữ hài tử còn xinh đẹp hơn
nhiều, tựa như thiên sứ trong giáo đường, chung quanh là vầng sáng chói
mắt.
Nàng lắc lắc đầu, muốn đánh bay đi hình ảnh lộn rộn bên trong đầu,
nàng cảm thấy sai ở chỗ nào đó, nhưng tìm không thấy, cảm xúc phập
phồng.
“Ai nha! Tiểu Tuyết chán ghét ta, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ,
ta nhảy một điệu con quạ đen chìm trong nước cho ngươi nguôi giận được
không?” Chỉ thấy Đường Thần Dương thật sự kiễng mũi chân, sắp sửa nhảy
thật a.
“Quạ đen chìm trong nước?”
Hắn tựa như hoa tiên tử xoay tròn một vòng. “Ai ~ thiên nha, nữ nhân
các ngươi nhìn thấy ta đều quăng chai nước ngọt có ga vào người ta, nói
ta là một con quạ đen khi uống nước lại chết chìm ở trong đó.”
“Không, ta cảm thấy ngươi rất đẹp.” Xinh đẹp tựa như bức họa, làm người ta phải xấu hổ.
“Thật sự?” Hắn lập tức giống như chú cún nhỏ đôi mặt tròn xoe lấp
lánh muốn vồ lấy miếng bánh bích quy, nhảy đến trước mặt nàng thả ra lời hay ý đẹp.
“Thật sự.” Nàng nhịn không được chạm nhẹ vào gương mặt của hắn, lồng ngực bình bịch bình bịch con thỏ con chạy thật nhanh.
Tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, xinh đẹp không có chút tỳ vết nào. Giang Thùy Tuyết ở trong lòng thầm nghĩ.
Vừa nghe được người ta ca ngợi, hắn đắc ý dương dương tự đắc hất mặt
lên, cười quyến rũ. “Nhân gia vốn là thiên tiên xinh đẹp! Tiên tử hạ
phàm có xinh đẹp được như ta sao? Ta nhất định là bị ông trời ghen tị,
hận không thể đoạt đi ngọc dung thiên tư của ta.”
“…… Tiểu Dương, khóe miệng dính bơ, lau đi.” Nàng có phải rất tự kỷ hay không?
“Nha!” Hắn không lau, vươn đầu lưỡi liêm liếm.
Trời ơi! Thật sự muốn đòi mạng mà, rất gợi cảm a. Giang Thùy Tuyết
nuốt nuốt nước miếng, nhanh chóng cúi đầu xuống ăn cơm, làm bộ không
nhìn thấy bộ dạng mê người của Tiểu Dương.
Nàng càng ngày càng không thể nắm bắt được tâm chính mình, động một
chút liền mặt đỏ tim đập, chỉ một động tác lơ đãng nhỏ của Đường Thần
Dương cư nhiên cả người đều nóng lên, nàng rất muốn bổ nhào về phía
trước muốn làm gì thì làm.
Đại khái là sinh bệnh, mới có thể lần nữa xuất hiện ý tưởng cổ quái
như vậy, nàng là trăm phần trăm thích người khác phái a, không có khả
năng đối với phương diện đồng tính