
mới hoàn toàn, dương dương tự đắc cộng thêm say khướt, nỗi phẫn uất trong lòng bình tĩnh đi rất nhiều, lại vẫn nghiêm mặt hỏi: “Gần đây sao không đến bắt mạch cho Vương phi?”
Hứa đại phu và Hầu đại phu được Vương gia ban cho vạn lượng vàng, bỗng chốc trở nên giàu có, rất khó kiềm chế, đến phường Diên Khánh ở Nhuận Dương đốt tiền một hồi, khiến toàn bộ thành Nhuận Dương đều biết Phủ Nam An vương có hai gã coi tiền như rác, một gã họ Hứa, một gã họ Hầu. Sau khi Triệu Trinh nghe ám vệ hồi báo, cũng không biết nên khóc hay cười, tự giác thấy mình cũng bị hai cái kẻ dở hơi này làm cho mất mặt theo.
Hứa Văn Cử đắc ý dào dạt nói: “Vương phi thân thể đã sớm khỏi hẳn, cần gì bắt mạch?”
Triệu Trinh sửng sốt, mắt phượng nheo lại, nhìn về phía Hầu Lâm Sinh đang đứng một bên.
Hầu Lâm Sinh cười hì hì nói: “Năm ngày trước tiểu nhân cùng Hứa huynh đến thăm hỏi Vương phi, cũng đã chẩn mạch cho Vương phi, Vương phi thân thể khỏe mạnh, được bồi bổ tốt, đã không còn e ngại gì nữa!”
Triệu Trinh vốn dĩ nên cao hứng, nhưng nhớ tới mấy ngày nay mình chịu đựng đau khổ nhẫn nại, nhất thời tức giận trong lòng, đứng dậy, tiến lên một bước, một cước vung lên, đem hai vị gọi là “Thần y” này đá ngã xuống đất, oán hận nói: “Hai kẻ phá của nhà ngươi, cố ý lừa gạt bổn vương! Trả lại vàng cho ta!”
Hai vị Hứa – Hầu rất đắc ý Vương gia chỉ ở trước mặt mình mới hiện nguyên hình vẻ mặt mất bình tĩnh, cười hì hì đứng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo khom người một cái nói: “Vàng đã xài hết, bằng không thì tại sao tiểu nhân lại trở về đây!”
Triệu Trinh đang muốn đá nữa, lại nghĩ đến thân thể Chu Tử đã hồi phục như cũ, trong lòng có cảm giác nhẹ nhàng hớn hở, xương cốt nhộn nhạo ngứa ngáy.
“Cút ra ngoài!” Triệu Trinh lạnh lùng nói.
Hai vị thần y dở hơi rất là vui vẻ, say khướt đi ra ngoài.
Vừa đuổi bọn họ ra ngoài, Triệu Trinh lập tức đứng lên, phân phó cho Trần Bình đang đứng chờ ở bên ngoài: “Lập tức hồi phủ!”
“Dạ!”
Đợi Nam An vương rời đi, Triệu Phúc lập tức vô cùng vui mừng hớn hở, đứng trong đại sảnh lầu một, vỗ vỗ tay nói: “Các vị đại nhân, các vị tướng quân, tiết mục tiếp theo là…” Hắn dùng lực dậm chân mạnh một cái, một làn gió thơm đánh úp tới, cánh cửa sau của Lâm Giang lâu mở rộng, một đám giai nhân xinh đẹp mỹ mạo lùa vào.
Đây là ca kỹ thượng đẳng mà Lâm Giang lâu nuôi dưỡng, người người sắc nghệ song tuyệt (tài sắc vẹn toàn), có thể tùy ý chơi đùa lại không cần lo lắng không an toàn, mọi người làm sao lại không vui cho được?
Trong bữa tiệc có giai nhân xinh đẹp hầu hạ, đây là chuyện thường lệ trong chốn quan trường Đại Kim. Chỉ là lúc có Vương gia ở đây, đám thân tín của hắn, ai ai cũng biết Vương gia vì Vương phi mà muốn xây một đền thờ trinh tiết, cho nên đều không dám làm càn, đợi Vương gia rời đi, lúc này mới bắt đầu thật sự là cuồng loạn.
Đang cưỡi tuấn mã trở về, Triệu Trinh căn bản không nghĩ tới sau khi hắn rời đi Vọng Giang lâu sẽ phát sinh chuyện gì, hắn chỉ một lòng nghĩ sau khi trở về nên thu thập Chu Tử biết chuyện mà không báo, hại mình mấy ngày nay khổ sở nhẫn nại ra sao.
Quay lại Mục lục
☆Chương 118: Mộng xuân, Chu Tử cáo ốm
Triệu Trinh thừa hưởng huyết thống mạnh mẽ của Hoàng tộc Triệu thị, quả thật tính dục vọng dồi dào cũng thuộc vào dạng này, chỉ vì trong khoảng thời gian này, lo lắng cho thân thể Chu Tử không chịu nổi mình, hắn vẫn cố gắng tự nhẫn nại, mỗi khi bị Chu Tử khiêu khích, đành phải cố tỏ vẻ không hiểu phong tình mà lăn ra ngủ, trong lòng thật sự là nôn muốn chết.
Hiện tại biết được tin tức của hai kẻ thần y dở hơi Hứa – Hầu đại phu, hắn quả thật giống như là mũi tên bắn vào tâm, hận không thể lập tức bay đến bên người Chu Tử, tử hình Chu Tử ngay tại chỗ.
Trở lại Vương phủ, Triệu Trinh nguyên bản muốn trực tiếp về Diên Hi cư, nghĩ lại một chút: lúc mình không có ở trong phủ, Chu Tử nhất định là đến chính viện thăm mẫu thân và con trai, hắn bèn đi đến chính viện.
Cao Thái phi đang ngủ trưa, hôm nay đến phiên Hoàng Oanh trực, nàng cùng hai tiểu nha hoàn đang canh giữ ở trong phòng khách, nhìn qua cửa sổ thấy Vương gia đi tới. Trong đám bốn nữ quan bên người Cao Thái phi, Hoàng Oanh sợ Vương gia nhất, bình thường luôn trốn như chuột trốn mèo, không dám đáp lời. Nhưng bây giờ đang là giữa trưa, những người khác đều đã ngủ trưa, nàng đành phải cố gắng dẫn theo hai tiểu nha hoàn đi ra ngoài đón, nhún người chào hành lễ, nơm nớp lo sợ nói: “Bẩm Vương gia, Vương phi đang nghỉ ngơi ở trong Đông sương phòng ạ!”
Lòng Triệu Trinh đang vội như lửa đốt, cũng không bận tâm bắt bẻ nàng ta không đề cập đến Thái phi trước mà tự đoán bừa tâm ý của mình, thẳng bước hướng đến Đông sương phòng.
Bên ngoài Đông sương phòng, Ngân Linh cùng Thanh Thủy đang ngồi trên giường La Hán trông chừng, vừa nghe tiếng bước chân, vội vàng mở cửa, mời Vương gia vào.
Triệu Trinh cõi lòng đầy kỳ vọng thẳng bước vào buồng trong, phất tay áo ý bảo Ngân Linh cùng Thanh Thủy rời đi.
Ngân Linh chớp chớp mắt, cảm thấy sợ là một lát nữa Vương gia còn phải kêu mình vào, bèn tự tiện quyết định, kéo lại Thanh Thủy đang muốn bước