
tôi cho họ cách liên lạc với Hà Nghệ, để họ đi tìm Hà Nghệ.
Chiều thứ sáu, tôi nhận được điện thoại của Trần Hạo, cậu ta hỏi tôi
có muốn đi xem những người đẹp không, Trần Hạo đặc biệt nhấn mạnh từ
"những". "Tưởng tượng một tí cảnh tượng hoành tráng, sóng lớn trào dâng, sóng này chưa dứt, sóng sau lại nổi... " Trần Hạo dùng ngôn ngữ tràn
ngập mùi vị cổ tích tường thuật cảnh tượng tuyệt đẹp như thiên đường đó
với tôi. Thực tế đó là một buổi tiệc từ thiện do nhãn hiệu thời trang
tiếng tăm quốc tế nào đó tổ chức, vé dự buổi tiệc là tám nghìn tám trăm
tám mươi tám đồng một người, thu nhập từ tiền vé váo cổng sẽ được quyên
góp váo quỹ chữa trị dành cho những người bị bệnh máu trắng. Buổi tiệc
tối đó sẽ còn có một hoạt động đấu giá rất thú vị, khi đó sẽ có rất
nhiều người đẹp mặc những bộ váy dạ hội của nhãn thời trang này đến dự,
sau đó những người đẹp sẽ lần lượt bước ra sân, khách tham gia có thể
đấu giá lẫn nhau, ai trả nhiều tiền thì người đó sẽ được vinh dự nhảy
một điệu với người đẹp, tất nhiên, số tiền đó cũng sẽ quyên vào quỹ từ
thiện bệnh máu trắng. Mỹ nữ mà Trần Hao muốn tôi đi xem chính là bọn họ, chúng tôi hẳn nhiên không thể trả tiền vé vào cổng rồi. Vừa đúng Trần
Hạo có một người bạn đang làm cho nhãn hiệu này, may thay đó chính là
công việc tổ chức sắp xếp cho buổi tiệc lần này, nên chúng tôi có thể
vào đó trong tư cách là nhân viên phục vụ. "Sao nào, đi không? Chỉ là vô bưng khay đĩa thôi, rất đơn giản. Với lại chúng ta cũng chỉ làm một lát thôi, khi các người đẹp xuất hiện chúng ta không cần làm nữa, chuyên
tâm nhìn là được rồi." ^^~ Trần Hạo ở đầu dây bên kia điện thoại khuyên
tôi.
"Đương nhiên đi rồi, những người bị bệnh máu trắng đáng thương biết
bao, vì sự nghiệp từ thiện vĩ đại, sao tôi có thể không đi chứ?" =.=
Có thể đến dự buổi tiệc tối nay đều là thành phần ưu tú của thành phố Thượng Hải, ai nấy đều phong thái hiên ngang, khăn quạt thong dong, như có thể khiến giặc mạnh tan biến chỉ trong khoảnh khắc nói cười. Tôi còn thấy cả tổng giám đốc công ty trước kia, đương nhiên, ông ta không nhận ra tôi, dù rằng tôi đã khiến ông ta phải đích thân chạy sang công ty di động xin lỗi.
Tôi và Trần Hạo chỉ làm được một tiếng là thay ca rồi, sau đó tôi và
cậu ta trà trộn vào tảng lớp người thành đạt đó để ăn ăn uống uống, thức ăn của buổi tiệc tối nay quả thật rất đơn giản, chỉ có một số bánh
nướng và thức uống như coca, có một ít rượu nho thì cũng chỉ là nhãn
hiệu thường, dẫu sao cũng là tiệc từ thiện, không thể tổ chức xa hoa
quá.
Chờ mải tới 11 giờ thì những người đẹp chúng tôi mong đợi mới xuất
hiện, mỗi điệu nhạc được đấu giá với mức khởi điểm là bốn nghìn, mỗi lần nâng giá không thấp dưới năm trăm, xem ra mỹ nữ mới chính là vật phàm
xa xỉ và đắt giá nhất trên đời này.
Những người đẹp ăn diện lỗng lẫy hệt như thiên sứ xuống trần, chính
xác một nửa là thiên sứ, một nửa là ác quỷ. Quý ông rất phong động báo
giá cả, thường thì người ta kêu tới tám nghìn thì sẽ không còn ai tranh
giành nữa. Tôi và Trần Hạo rất thiếu phong độ cảm máy ảnh chụp lia lịa
bên đó.
Khi người đẹp thứ mười một bước ra, đôi tay tôi đang cảm chiếc máy
ảnh cứng đờ trong không khí, tiếng người và tiếng nhạc trong buổi tiệc
bỗng trở nên xa xôi, thời gian dường như bị ngưng trệ. Gương mặt Hà Nhã
với nụ cười mỉm thánh thiện, chẳng khác nào tiên nữ trên trời không
vướng bụi trần thế gian đang đứng trên sân khấu.:X
Tôi bỗng dưng cảm thấy mình nên làm chút gì đó cho người bệnh máu
trắng, tôi vội tính toán ngay tình trạng thu nhập hiện tại cùa mình,
tiền lương tháng này vừa mới nhận, từ phí sinh hoạt của em gái vá một ít tiền gửi về nhà, nếu mấy tháng sau hoặc là mấy năm nữa tôi chỉ ăn mì
gói cải xanh, tôi cũng còn có thể gánh nỗi chi phí nhảy một điệu nhạc
với Hà Nhã. (Ặc ặc…) Tôi hỏi Trần Hảo: "Bây giờ cậu có thể cho tôi mượn tám nghìn không?"
Hễ nhắc đến tiền, Trần Hảo rất cảnh giác: "Có thì có, nhưng cậu muốn làm gỉ?"
Vào thời điểm này giá đã được kêu lên đến bảy nghìn, và tôi nắm bắt cơ hội hét lên tám
nghìn. Giá đấu thầu theo thông lệ của mười người đẹp trước đó, chắc sẽ không ai tranh với
tôi rồi, vốn dĩ là tiệc từ thiện, sẽ không xuât hiện tình trạng hét giá ác ý.
Mắt Trần Hạo gần như sắp rớt ra ngoài: "Cậu điên à? Tám nghìn để nhảy ba phút... "
Cậu ta chưa nói hết, một giọng nói đã vang lẽn: "Tám mươi nghìn." Buổi tiệc xôn xao náo
động. Tất cả mọi ánh mắt đều nhài về phía nguồn phát ra âm thanh, Từ Hoán Ân cầm ly
rượu, mỉm cười gật đâu vói mọi người rát lịch lãm. Hà Nhã cười dịu dàng bước về phía Từ
Hoán Ân, cả hai lượn một vòng thật đẹp đến chính giữa sàn nhảy. Từ đầu đến cuối, Hà Nhã
không hề chú ý đến tôi, ngay cả trong giây phút tôi hét giá, ánh mắt Hà Nhã vẫn không hề
dịch chuyển về phía chỗ tôi. Thiên nga đã trở về bầu trời thuộc về cô ấy, làm sao có thể nhìn thấy con cóc chỉ biẽt ngu ngơ nhìn cô ở dưới
mặt đất kia. :”(
Cuộc sông đột nhiên trờ thảnh tẻ nhạt và vô vị, tôi mất hết hứng thú với những người đẹp còn lại, một người rời khỏi buổi tiệc.
Lúc ấy đã gân 12