
ờ cô.”
“Chờ tôi?” Cô ngạc nhiên nhìn anh.
“Chúng ta đang muốn đi liên hoan, cô cũng cùng đi đi.”
Sau khi có công việc cố định mà bận rộn, mỗi ngày trôi qua thật nhanh so với tưởng tưởng, Trử Tự Tự đột nhiên phát hiện, trong nháy mắt, cô đã rời khỏi nhà hơn ba tháng.
Trong ba tháng này, cô mỗi tuần đều viết thư báo bình an về nhà, tránh cho bố mẹ cô vì cô mà lo lắng quá độ.
Tuy rằng cô cũng biết làm như vậy cũng không thể làm cho bố mẹ an tâm, nhưng có chút ít còn hơn không, không phải sao?
Ba tháng, nói dài cũng không phải dài, nói ngắn cũng chẳng phải ngắn, nói về mặt tình cảm, cô coi như khôi phục thật tốt, ít nhất đã không còn không có việc gì làm là nhớ tới cái kẻ khốn kia sau đó rơi vài giọt nước mắt. Nhưng nếu nói về dũng khí để về nhà, lượng dũng khí của cô thật sự rất ít , rất ít, ít đến mức làm cho cô ngay cả gọi điện thoại về nhà cũng không dám.
Hiện tại nguyên nhân làm cho tâm tình cô vẫn buồn bã, chính là thỉnh thoảng sẽ miên man nghĩ không biết ba mẹ bây giờ ra sao.
Nhưng may mắn là tình huống này cũng không nhiều, bởi vì cô thật sự là bề bộn nhiều việc, muốn học được thiệt nhiều thiệt nhiều, cả ngày chạy tới chạy lui, đánh lên đánh xuống, thật đúng là hận một ngày không thể có ba mươi tư giờ.
Nói thật, trước kia khi học khoa thiết kế, cô căn bản cũng không nghĩ tới mình sẽ đi theo con đường thiết kế, mọi chuyện quả là không thể đoán trước, sau khi vào công ty bị ông chủ ác ma thao một chút, cô mới chân chính nổi lên hứng thú đối với thiết kế.
Ông chủ ác ma kiêm chủ cho thuê nhà của cô là một thầy giáo siêu nghiêm khắc, qua ba tháng dạy cô này nọ, cô còn học được nhiều hơn so với bốn năm học ở trường, cũng thực tế hơn.
Ngoài anh ra, Giang sư phó, Trần sư phó cùng Lí ca cũng đều tận tình chỉ bảo cô, làm cô được lợi rất nhiều.
Tuy rằng hiện tại thân phận cô vẫn chỉ là tiểu người hầu , tiểu trợ lý, nhưng cô đã bắt đầu có khao khát mình có thể trở thành một nhà thiết kế chân chính, cho lên cô nhất định phải cố lên, cố lên mới được.
Đi vào phòng trong đang tiến hành làm mộc, Trử Tự Tự liếc mắt một cái liền thấy Giang sư phó đang làm việc ở phía trước.
“Giang sư phó.” Cô đi lên phía trước cung kính lớn tiếng kêu. Bởi vì mô tơ phát ra tiếng động quá lớn, không nói lớn không được.
“Cháu tới rồi? Chờ ta một chút, ta làm xong khối gỗ này đã .”Giang sư phó nhìn cô nói.
“ Vâng.” Cô gật gật đầu, đứng ở một bên chăm chú nhìn Giang sư phó thuần thục tài thiết lên tấm ván gỗ, sau một hồi tấm gỗ thô gần hai cm trước đó đã trởthành đường viền hoa, khiến cho cô chỉ cần xem một lần coi như đã mở rộng tầm mắt.
Một lát sau Giang sư phó rốt cục tạm dừng công việc, tắt mô tơ, trong phòng nhất tời trở lên im lặng.
“Tiểu tử kia lại đem đề khó gì cho ta?” Giang sư phó đưa tay hỏi cô.
Trử Tự Tự lập tức đem bản thiết kế đưa đến.
“Ông chủ nói chỗ này muốn làm cái bàn học, có thể thu vào, còn có di động trước sau.” Cô chỉ vào các bộ phận trong bản thiết kế giải thích.
“Xú tiểu tử kia rút cuộc muốn làm khó ta chứ gì? Cứ tùy tiện vẽ ra một cái đồ vật, bảo ta sẽ làm ra được sao?” Giang sư phó lớn tiếng oán giận.
“Đương nhiên là Giang sư phó là sư phó thiên tài trong giới nghề mộc, không có công việc khó gì liên quan đến nghề mộc có thể làm ngài bó tay nha.” Trử Tự Tự thật nhanh nói.
Mấy ngày nay cùng các thúc thúc bá bá ca ca ở chung, ngoài các tri thức chuyên nghiệp, cô còn học được cách uốn lưỡi ba tấc, không có cách nào, ai bảo các thúc thúc bá bá ca ca đều thích nghe nói ngọt đâu? Hơn nữa nói mấy câu có thể làm mọi người tâm tình tốt lên, cô cớ sao không làm?
“Cháu đứa trẻ này đừng cái tốt không học, lại đi học cái công phu vuốt mông ngựa của tên xú tiểu tử kia.” Giang sư phó liếc mắt nhìn cô một cái, trên mặt lại dấu không được vẻ mặt vui vẻ đắc ý.
Cô không kìm được mỉm cười, “ Ông chủ muốn cháu hỏi bác, thứ bảy này có thể hoàn thành hay không?” Cô nhân cơ hội hỏi.
“ Tên xú tiểu tử kia chạy đến giúp đỡ là có thể.” Giang sư phó trừng mắt nói.
“Ông chủ nói không thành vấn đề , sẽ chờ bác gọi điên cho.” Cô nhếch miệng cười.
“Gớm! Ta không cần a! Nó chỉ biết càng làm càng hỏng mà thôi, bảo nó cách xa ta một chút, trước tan tầm ngày thứ bày không cần lại đến quấy rầy ta làm việc.”
Giang sư phó ghét bỏ nói.
“Dạ. Cháu sẽ đem lời nói của bác truyền lại nguyên văn với ông chủ.” Cô cười meo meo trả lời.
“Không cần nói tới tên xú tiểu tử kia. Bác nói cháu nha, có muốn Giang sư phó giới thiệu bạn trai cho không?” Giang sư phó đột nhiên thay đổi đề tài, nhìn cô nói.
Trử Tự Tự căn bản không đoán được đề tài lập tức nhảy đến chính mình, ngây người một chút, vội vàng lắc đầu cự tuyệt nói: “ Không cần đâu, cám ơn Giang sư phó.”
“Vì sao không cần? Chẳng lẽ cháu đã sớm có người trong lòng sao? Sẽ không phải vừa vặn là tên tiểu tử Kinh Diệc Trạch kia đi?” tâm tình Giang sư phó hôm nay hình như rất tốt, rất có hứng thú cùng người khác nói chuyện phiếm.
Trử Tự Tự lại ngây người một chút, quả thực sắp đối với các câu hỏi cùng phương thức nói chuyện của Giang sư phó bội phục sát đấ