
một nụ hôn là xong sao?” Có đôi khi Tang Văn Nhi rất thông minh, nhưng có đôi khi cúng có chút ngu ngốc, như việc tin tưởng vào lời nói của một người đàn ông.
“Ừm.”
“Vậy anh nhắm mắt lại!”
Thi Gia Phong không nhịn được cười, một chiêu này của cô đúng là rất cao minh. “Văn Nhi, đừng tưởng rằng tôi sẽ tin tưởng cô, chiêu này quá kém rồi, tôi khuyên cô nên sớm nhận thua đi!”
Tang Văn Nhi hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô nắm lấy quần áo anh, dùng sức kéo, môi cô chính xác hôn lên môi anh.
Tang Văn Nhi vốn chỉ nghĩ rằng Thi Gia Phong nói,cũng chỉ hôn một chút mà thôi, nhưng anh lại giữ lấy mặt cô, làm thế nào cũng không chịu buông ra, cô giãy dụa khỏi lồng ngực anh, nhưng lại giống như tối hôm qua, cô không có sức lực để giãy ra.
Thi Gia Phong vốn chỉ muốn một nụ hôn lướt qua rồi dừng, dù sao anh cũng không thích cô, nhưng không nghĩ tới sau khi đụng vào môi cô, anh lại không muốn rời đi, anh hôn cô thật sâu, cảm giác như muốn ăn cô.
Tang Văn Nhi không thở nổi trừng to mắt nhìn anh, phát hiện anh vẫn không có ý buông cô ra.
“Gia Phong, con còn chưa dậy sao?” Giọng nói của bà Thi truyền đến cùng với tiếng mở cửa, khi bà nhìn thấy tình huống bên trong thì ngây ngẩn cả người, con trai bà và Tang Văn Nhi bà yêu thích nhất lại có thể hôn nhau ở trên giường?
Sau khi Thi Gia Phong nghe được âm thanh của mẹ mình, mặc dù đã vội vàng lui ra nhưng vẫn để bà nhìn thấy được chuyện xảy ra, Tang Văn Nhi cũng lúng túng ngồi dậy, lau chúi miệng.
Bà Thi tức giận đi tới. “Thằng nhóc thúi này, con đang làm cái gì vậy hả? Văn Nhi là người con nên đụng sao?”
Thi Gia Phong dở khóc dở cười. “Tại sao con lại không thể đụng vào?”
“Con suy nghĩ một chút, xem con là người đàn ông tốt sao? Đừng tưởng rằng mẹ không biết con trăng hoa, sao có thể đối đãi thật lòng với Văn Nhi?” Bà Thi nhéo lỗ tai anh, lớn tiếng nói vào trong.
“Chưa thử qua làm sao biết?” Thi Gia Phong cợt nhả.
Tang Văn Nhi nhìn về phía anh, những lời này của anh là có ý gì?”
“Dù sao mẹ cũng không cho con đánh chủ ý lên người Văn Nhi.” Bà Thi che chở Tang Văn Nhi, lôi kéo cô đi ra ngoài.
“Văn Nhi, chúng ta đi! Có phải Gia Phong bắt nạt con không? Con phải nói cho ta biết, như vậy ta mới có thể giúp con!” Bà Thi vừa đi vừa nói.
Sau khi Tang Văn Nhi đi ra cửa, mới nói với bà. “Không có, phu nhân, vừa rồi là con không cẩn thận đụng vào mà thôi, anh ấy đột nhiên xuất hiện đằng sau con, làm con giật mình, nên mới xảy ra chuyện này.”
“Có thật không? Con không lừa ta chứ?” Bà Thi nghiêm túc hỏi.
“Dĩ nhiên, người yên tâm, con và nhị thiếu gia là điều không thể.” Trong lòng, cô vẫn rõ ràng hơn bất kỳ ai khác.
Lúc này bà Thi mới yên tâm. “ĐƯợc! Về sau ít lại gần nó, nó là một người đàn ông hư đốn!”
Tang Văn Nhi đồng ý cười.
Mà Thi Gia Phong ở trong phòng nghe được rất rõ ràng, tại sao cô lại khiến chuyện của hai người trở nên sạch sẽ như vậy? Cô không muốn đến gần anh như những người phụ nữ khác sao? Ở dưới tình huống được bà Thi bảo vệ, Thi Gia
Phong rất ít khi nhìn thấy Tang Văn Nhi nữa, đều chỉ có thể nhìn Tang
Tuấn chạy tới chạy lui trước mặt mình, anh thật sự không hiểu, chẳng lẽ
mẹ anh cho rằng anh thật sự thích Tang Văn Nhi sao? Tuy rằng anh có cảm
tình với Tang Văn Nhi, nhưng cũng không phát triển sâu đến như vậy?
Thi Gia Phong ở trong quán bar uống hai ly rượu, vẫn không biết nên giải
quyết thế nào, hai người Lê Tường Dương đã đến, chỉ là đã đi sang quyến
rũ mỹ nữ, không để ý đến bạn tốt, kỳ quái, Thi Gia Phong lại không cảm
thấy mình bị bạn tốt lạnh nhạt, tự mình chìm đắm trong thế giới của bản
thân, Lê Tưởng Dương ra hiệu bằng mắt với Cung Tề Nhân, hai người lập
tức buông tha mỹ nữ đi đến bên cạnh bạn tốt.
“Gia Phong, sao vậy?” Lê Tường Dương vỗ vai anh.
Thi Gia Phong không có trả lời vấn đề này, ngược lại hỏi bọn họ. “Sao mấy người lại lâu như vậy?”
“Ai yêu,mình còn tưởng rằng có người muốn ở một mình, không muốn người khác quấy rầy!” Cung Tề Nhân trêu chọc.
Thi Gia Phong trừng mắt với anh. “Giả bộ thâm trầm cái gì, mình chỉ đang
suy nghĩ các cậu đi đâu quyến rũ mỹ nữ, lại có thể ném mình ở chỗ này.”
Lê Tường Dương và Cung Tề Nhân mới không tin, nhìn anh sắp uống hết bình rượu trước mặt, không phải có tâm sự thì là cái gì?
“Nói đi, chuyện gì?” Cung Tề Nhân tự rót cho mình một ly rượu.
Lê Tường Dương phản ứng đầu tiên. “Sẽ không phải vì Lương Tiểu Tuyền chứ?”
Tại sao khi chính bị có tâm sự, bọn họ sẽ tự động nghĩ đến Lương Tiểu
Tuyền, cô ấy đã sớm chỉ là chuyện của quá khứ rồi, người chân chính có
thể khiến anh động lòng, chỉ có người phụ nữ trong hồi ức kia.
Hai người liếc nhìn nét mặt của Thi Gia Phong, mặc dù sắc mặt khó coi hơn
một chút, nhưng hẳn không phải là Lương Tiểu Tuyền mới đúng.
“Cậu đần à? Không phải là vì người phụ nữ khác sao?” Cung Tề Nhân đập bàn.
“Ai vậy?” Lê Tường Dương nhất thời chưa kịp phản ứng, sau khi suy nghĩ cẩn
thận một chút. “Là người giúp việc nhỏ? Cậu đang phiền muộn vì cô nàng
giúp việc đó?”
Cung Tề Nhân nhắc nhở lần nữa. “Biết là tốt rồi, không cần phải nói ra đâu.”
Thi Gia Phong vẫn khôn