
n có thể bình tĩnh chú ý đến cách ăn mặc của anh. Cô chớp mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉa mai.
“Vậy tại sao anh lại ở đây?”
Hạ Viêm Lương dùng tạp dề lau tay, vô cùng tự nhiên khoác tay Phong Ấn. “Em mời Lôi tiểu thư đến nhà làm khách, thức ăn em đã làm xong rồi, vào trong trước ----”
Phong Ấn không chờ cô ta nói hết đã hung hăng rút tay mình ra khỏi tay cô ta. “Cô câm miệng cho tôi! Hạ Viêm Lương!”
Lôi Vận Trình nghiêng đầu, thân thể cô run nhẹ, dường như đã âm thầm chịu đựng điều gì đó.
Hai tay Phong Ấn nắm chặt thành quyền, cắn chặt hàm răng, bống nhiên anh nắm lấy tay Lôi Vận Trình, thô bạo kéo cô vào thang máy, anh quay đầu lại nhìn ánh mắt sắc bén và ác độc của Hạ Viêm Lương, bất chợt khiến cô ta lui về sau nửa bước.
Phong Ấn đóng cửa thang máy, xoay người lại ôm lấy Lôi Vận Trình, nhưng anh lại không nghĩ sức lực của cô lại mạnh như thế, bỗng chốc đẩy anh ra, giơ tay hung hăng tát vào mặt anh.
Âm thanh lanh lảnh vang lên trong thang máy vô cùng rõ ràng.
Lôi Vận Trình lui từng bước từng bước một vào trong góc, cả người dựa vào vách hít thở kịch liệt, cố gắng đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn từ đáy lòng.
“Trình Trình…” Một mùi tanh nồng bắt đầu tràn ngập trong khoang miệng của Phong Ấn, anh nghiêng đầu lau vết máu chảy ra từ miệng, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
“Sao? Muốn nói gì?” Lôi Vận Trình cố gắng giữ lại lý trí cuối cùng của mình, hai tay cô nắm chặt thành quyền, dùng sức đến mức khớp xương trở nên trắng xanh. “Có phải anh nói sự việc không giống như anh nhìn thấy đúng không? Hai người không nối lại tình xưa, hay là, hai người không ở chung với nhau?”
Cô cảm nhận được trên mặt có một cảm giác lạnh lẽo, giơ tay lau đi, nhưng tay cô lại không thể lau được trái tim đang rỉ máu. Mỗi một bước chân đi lên lầu, Lục Tự đều cố ý bước thật chậm, anh ta tán gẫu một vài đề tài không quan trọng với Phó hiệu trưởng, nội tâm anh ta không ngừng đấu tranh. Bọn họ đang ở tầng ba, nhưng lúc đi đến tầng hai bỗng nhiên Lục Tự dừng bước chân. “Lúc buổi sáng em đi ra ngoài cậu ấy vẫn còn ở đây, nhưng bây giờ chắc đã đi rồi, để em gọi điện thoại cho cậu ấy trước.”
Phó hiệu trưởng phản đối: “Được rồi, đến phòng hai cậu ngồi chờ cậu ấy trước đi.”
“Phó hiệu trưởng.” Lục Tự khẽ chuyển bước chân, chắn ở phía trước ông ta. “Em không mang chìa khóa, vừa nãy là chuẩn bị đi tìm Phong Ấn.”
Phó hiệu trưởng giật mình. “Bảo đồng chí quản lí đến mở cửa là được rồi.”
Lục Tự vốn định nói anh ta muốn xuống dưới lầu lấy chìa khóa, không khéo lại có một nhân viên đi ngang qua, vừa đưa mắt nhìn đã nhận ra Lục Tự. “Phòng 305 à? Phòng đó có người ở bên trong đấy.”
Nét mặt Phó hiệu trưởng vô cùng kỳ lạ nhìn Lục Tự, ông ta bước vội vã đi thẳng lên phòng 305 ở tầng ba, rồi giơ tay gõ cửa. Lục Tự theo sát phía sau nhưng không ngăn kịp, két một tiếng, cửa bị người từ bên trong mở ra. Phong Ấn quần áo chỉnh tề, đang cầm khăn lau tóc ướt đẫm, thấy hai người đứng ngoài cửa thì hơi giật mình. “Sao Phó hiệu trưởng lại đến đây? Vào bên trong ngồi đi ạ.”
Lục Tự để tay lên môi ho nhẹ, “Vừa rồi không nghe thấy tớ gõ cửa sao? Tớ quên mang chìa khóa theo.”
Phong Ấn nhanh trí hiểu được, cười xin lỗi. “Tớ đang tắm nên không để ý.”
Phó hiệu trưởng vừa bước vào cửa, đầu tiên là ông nhìn xung quanh, chỉ thấy ngoài sự sạch sẽ ra thì không có gì khác thường, bầu không khí nghiêm túc cứ thế dịu lại.
Tình cảnh không giống như bản thân suy đoán, Lục Tự chớp chớp mắt, nhìn về phía Phong Ấn.
Vẻ mặt Phong Ấn vô cùng thản nhiên nhìn lại.
…
Chờ cho đến lúc Phó hiệu trưởng rời đi, Lục Tự mới bước đến, giơ chân đá văng cửa toilet ra, trên mặt Phong Ấn hiện lên nụ cười: “Không cần tìm, người đã đi từ lâu rồi.”
Lục Tự âm thầm thở phào một hơi, anh ta lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
Cả căn phòng yên tĩnh, hai người không ai nói gì, thêm vào đó là ai cũng cố gắng lảng tránh, nói cách khác là đang tranh tài trong sự im lặng.
Lục Tự hút thuốc xong, anh ta bóp nát đầu của mẩu thuốc lá trong lòng bàn tay, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Có phải cậu làm như thế ở đây, là cố ý muốn khoe khoang với tớ không?”
Phong Ấn nửa dựa vào đầu giường, “Tớ cần thiết phải làm như vậy sao?”
Lục Tự giương môi: “Cậu có biết vẻ tự tin của cậu lúc này trong mắt tớ cực kì buồn cười không?”
Phong Ấn nhanh nhẹn bật dậy khỏi giường, ánh mắt của anh theo dõi Lục Tự, sắc bén và khiêu khích. “Có một vài điểm tớ thật sự không rõ, cậu đã biết Trình Trình không thích cậu, tại sao còn dùng cách này để có được cô ấy? Tại sao cậu lại đẩy cô ấy xa bản thân cậu hơn?” Phong Ấn khoanh tay trước ngực, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống. “Cậu có thể giải thích một chút ý muốn của cậu không?”
Lục Tự cúi mặt, anh ta lại rút một điếu thuốc từ trong gói ra, châm lửa hút một hơi, bỗng nhiên nở nụ cười, “Tớ cũng không phải người tốt gì đâu, cách theo đuổi từ trước đến nay căn bản không phải là phong cách của tớ.”
Phong Ấn nhìn Lục Tự, từ sâu trong đáy mắt anh hiện lên cơn sóng cuồn cuộn vì thấu hiểu. “Trước lúc tớ phát hiện bản thân mình có tình cảm với cô ấy, tớ thật sự hy vọng cậ