pacman, rainbows, and roller s
Mục Tiêu Đã Định

Mục Tiêu Đã Định

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324600

Bình chọn: 7.5.00/10/460 lượt.

rình vừa đưa mắt nhìn anh ra thì liền phát hiện ánh mắt thâm sâu của anh ta đang chăm chú nhìn vào cô, cô thu lại nụ cười ngay lập tức, không được tự nhiên xoay mặt sang hướng khác, một lát sau mới nghe giọng nói chua xót tự giễu mình của anh ta, “Thật sự là không dễ dàng, tôi sắp đi rồi mới phát hiện ra khi em cười lại có lúm đồng tiền sâu như thế.”

“…”

“Lôi Vận Trình, có phải em nghĩ tôi chỉ coi em là một thú vui không?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

Lục Tự trầm ngâm một lúc lâu, sau đó thành thật nói với cô. “Em đúng là, nói thật em là mẫu phụ nữ tôi thích, trưởng thành xinh đẹp, gầy nhưng không yếu, không phù phiếm, không khờ khạo, rất can đảm, rất mạnh mẽ, kiêu ngạo, biết chừng mực, à ---- Sai rồi, em vẫn chưa được xem là phụ nữ, ít nhất… dáng dấp của em sẽ còn phát triển nữa.” Lục Tự vô cùng không khách khí ám chỉ việc cô không có “nhấp nhô gợn sóng” chính là điểm khiến anh ta tiếc nuối nhất.

Lôi Vận Trình trừng mắt nhìn anh ta, “Cám ơn anh đã đánh giá.”

Lục Tự cười khẽ, “Em có biết tôi đã nói với cậu ấy, trong một tháng sẽ câu được em không.”

Lôi Vận Trình quay đầu trừng mắt với anh ta, “Nói như vậy thì hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ hạn rồi, anh đã nghĩ ra cách nào tốt rồi sao?’’

“Bá vương ngạnh thượng cung(1), em cảm thấy thế nào?” Lục Tự nửa thật nửa giả hù dọa cô, Lôi Vận Trình mỉm cười mỉa mai, cô đẩy cửa xe bước xuống. Lục Tự không hề do dự đẩy cửa xe bước xuống, vòng từ phía sau túm lấy cô, mạnh mẽ kéo cô vào lòng. Lôi Vận Trình thấy anh ta cúi đầu, theo bản năng cô nhắm mắt lại, tuy nhiên, sau đó có một nụ hôn nhẹ đặt lên trán của cô.

(1) Bá vương ngạnh thượng cung: Thô bạo miễn cưỡng

Lục Tự chỉ hôn nhẹ lên trán cô. “Chạy gì chứ, thật sự muốn tôi cưỡng ép hả? Tôi không phải là người chán sống, Phong Ấn sẽ là người giết tôi đầu tiên.” Không nói đến Lôi Khải và Lôi Dật Thành, chỉ tính Phong Ấn thôi cũng có thể băm anh ta thành thịt vụn.

Lôi Vận Trình mở to mắt, rõ ràng đang hoài nghi lời nói của anh ta, mà Lục Tự lại biết cô hoài nghi ở điểm nào. “Lúc đó cậu ấy không phản đối, còn nói với tôi một vài việc có liên quan đến em, em có biết vì sao cậu ấy phải làm như vậy không?”

Ánh mắt Lôi Vận Trình trở nên ảm đạm, “Ý anh muốn nói là do anh ấy không thích tôi, hoàn toàn không để ý việc tôi sẽ ở cùng ai đúng không? Buông tay anh ra đi!”

Lục Tự nới lỏng vòng tay đang kéo cô, giơ tay vuốt tóc cô. “Sai rồi, bởi vì ngay từ đầu cậu ấy biết tư tưởng tìm niềm vui của tôi sẽ không chiếm được em.”

Lôi Vận Trình cười lạnh, không trả lời.

Lục Tự trầm ngâm một lúc lâu mới mở miệng một lần nữa. “Tôi đưa em về, yên tâm đi, tôi cam đoan sẽ không làm bậy đâu.”

Rõ ràng Lôi Vận Trình từ chối tin tưởng lời nói của anh ra, Lục Tự cười gượng, “Tôi không phải là kẻ ăn chơi trác táng, tôi là quân nhân, là người có tư cách đáng để em tin tưởng.”

Lôi Vận Trình thực sự bị lời nói của anh ta làm hoảng sợ, mặt cô cụp xuống. Lục Tự lại không kéo cô, chỉ mở cửa xe cạnh vị trí lái xe của anh ta ra chờ đợi cô cân nhắc xong. Lôi Vận Trình hít thật sâu, thỏa hiệp. “Anh không nói thì thật sự suýt chút nữa tôi đã quên anh đang làm gì.”

Khóe môi Lục Tự cong lên thành một nụ cười, thật ra anh ta cũng không vui vẻ gì. Cái cô tin tưởng là “Quân nhân”, chứ không phải là Lục Tự.

Trên đường họ không nói chuyện với nhau, Lôi Vận Trình bảo Lục Tự dừng lại ở giao lộ trước nhà cô. Đối với người đàn ông này, Lôi Vận Trình vốn dĩ không có một chút nhẫn nại và thiện cảm nào, nhưng cô không phải Phong Ấn, không tuyệt tình được như anh, ngay cả một câu tạm biệt cũng tiếc rẻ không cho.

“Cám ơn.” Lôi Vận Trình bỏ lại hai chữ rồi rời đi, bỗng nhiên Lục Tự lại ấn nút khóa cửa xe lại, khiến cô quay đầu trừng mắt đề phòng với anh ta.

Trên mặt Lục Tự bị một bóng râm bao phủ, ngón tay đặt trên vô lăng gõ nhịp nhàng có tiết tấu. “Sao bây giờ không để xe chạy về phía trước?”

Không lưu manh như ngày thường, nhưng giọng nói của anh ta lúc này lại khiến cô có phần sợ hãi. “Anh bị nghiện à.” Lôi Vận Trình lấy ra một trăm đồng, đập vào tay anh ta như lần trước, nhưng lúc này, tay cầm tiền của cô lại bị anh ta nắm lấy chuẩn xác. Lôi Vận Trình không đủ sức để vùng vẫy khỏi anh ta, vẻ mặt hiện rõ sự lạnh lùng không vui. “Lục Tự! Anh đã thỏa mãn chưa? Tôi tự biết con đường mà mình sẽ phải đi!”

“Điểm quan trọng ở em là nhận định người khác quá bình tĩnh, nhìn người như nhìn đĩa thức ăn, nếu đổi lại là Phong Ấn, em có thể nói kiên định như thế không?” Thân thể của Lục Tự dịch dần về phía trước, dường như đang áp sát vào người cô, Lôi Vận Trình không thể trốn được, cô chỉ có thể dùng tay che môi lại để ngăn cản anh ta muốn chiếm tiện nghi của cô.

Nhưng Lục Tự chỉ chăm chú nhìn vào hai mắt cô, đó chính là bộ mặt nghiêm túc của anh ta mà Lôi Vận Trình chưa bao giờ gặp qua. “Lôi Vận Trình, nếu tôi nói trải qua quãng thời gian này, tôi thực sự có hứng thú với em, em cảm thấy thế nào?”

Lôi Vận Trình ngẩn người, “Tôi chỉ có thể nói may mắn là anh phải đi, nếu không tôi sẽ bị anh làm phiền chết, mà lúc anh về thì chắc tôi đã vào học viện không quâ