
on bé dường như cũng giống anh, không thích ăn đồ cay và măng, rất thích đồ ngọt.” Cô dùng chất giọng không chậm không nhanh bổ sung thêm một câu. “Nhất là món điểm tâm ‘Mật Luyến’”.
Sắc mặt Phong Ấn càng ngày càng khó coi, Lôi Vận Trình không cho anh cơ hội mở miệng. “Căn nhà ba người của các người trang trí rất ấm áp, dép lê, khăn, bát của anh và Linh Linh đều có màu xanh nhạt hoặc là hoa văn hoạt hình mà hai người thích.”
Lôi Vận Trình nhớ lại một cảnh trong chiếc DV, đó là đoạn băng ghi lại hình ảnh con gái trưởng thành khiến người ta có cảm giác hạnh phúc, nhưng nó chỉ có thể khiến mắt cô đau đớn, xé toạc trái tim cô. “Ngay cả lúc anh và con gái anh ngủ cũng giống nhau, có thói quen sờ phía dưới cằm. Em nói có sai một chút nào không?”
Con người mắt của Phong Ấn chợt lóe sáng, từ đáy mắt anh tản mát khí lạnh khắp bốn phía. “Em biết những điều này từ đâu?”
“Anh cảm thấy từ đâu?” Khóe miệng Lôi Vận Trình giật nhẹ. “Anh cho rằng có bao nhiêu người phụ nữ chấp nhận chia sẻ người đàn ông của mình với người khác, hoặc là, chia sẻ bố của con gái với người khác? Trên phương diện này, ít nhất em cũng đồng quan điểm với cô ta.”
Phong Ấn có loại kích động muốn băm thây Hạ Viêm Lương thành trăm khúc, anh vò tóc lung tung. “Em thà tin lời cô ta nói cũng không tin anh?”
“Không, em tin những gì em nhìn thấy.” Lôi Vận Trình nhặt ba lô rơi dưới nền nhà lên, lấy chiếc DV đưa cho anh.
Sắc mặt Phong Ấn bỗng chốc lạnh lẽo như tảng băng ngàn năm, sao anh có thể đoán được Hạ Viêm Lương lại bỉ ổi đến mực đưa video clip này cho cô xem.
“Chẳng lẽ, anh muốn nói với em, thứ này cũng là giả sao? Độ ấm trong mắt Lôi Vận Trình trở nên nhạt dần, sự căm hận chậm rãi hiện lên. “Tất cả mọi người đều nói em muốn ở bên cạnh anh sẽ rất khó khăn, nhưng không ai nói với em nguyên nhân, hóa ra Linh Linh chính là chướng ngại vật mà em và anh vĩnh viễn cũng không vượt qua được, em lại giống như một đứa ngốc liều lĩnh xông vào thế giới của anh. Không phải trong lòng tất cả các người đều cười nhạo em sao? Nhìn đi, Lôi Vận Trình này ngu xuẩn đến mức cho rằng một câu ‘Anh yêu em’ sẽ là tất cả! Phong Ấn, có phải mỗi lần anh làm tình với em đều nghĩ em rất hạ tiện không? Lúc trở về ôm cô ta anh không cảm thấy mắc nợ cô ta sao? Chẳng lẽ, ngay cả một chút cảm giác tội lỗi anh cũng không có sao?”
“Lôi — Vận — Trình! Em điên rồi mới nói bản thân như thế?” Ngón tay Phong Ấn nắm chặt đến mức phát ra tiếng kêu răng rắc, anh nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt rồi lại mở mắt cô gắng ổn định lại cảm xúc của bản thân.
“Người lớn có lỗi nhưng trẻ con thì không, Linh Linh không biết bố của mình chính là Lê Duệ mà không phải là anh, nó càng không biết cậu ta đã chết. Về phương diện này chỉ vì dỗ dành con bé mà thôi, dù sao, bố của con bé biến thành như thế thật sự cũng vì anh, Lê Duệ luôn truyền vào tư tưởng con bé rằng anh mới chính là bố của nó cho nên Linh Linh mới nghĩ mình họ Phong, nhưng cậu ta không hề cho con bé một chút tình thương của người bố. Không để cho em biết là bởi vì đứa bé này trưởng thành trong hoàn cảnh bất thường khiến tính cách con bé rất cố chấp và quá mức cực đoan, con bé nhận định anh chính là bố của nó.” Phong Ấn nhìn chằm chằm Lôi Vận Trình, “Anh chỉ muốn em sinh con của chúng ta, anh không hy vọng để em nghe được con của người khác gọi anh là ‘bố’, không có người phụ nữ nào có thể chấp nhận điều đó, hơn nữa, vào kỳ nghỉ đông năm thứ tư của em anh đã kết thúc mối quan hệ này. Anh và Hạ Viêm Lương đã không còn gì nữa, anh không có và không thể có bất kì quan hệ nào với cô ta.”
Lôi Vận Trình nhìn vào mắt anh, bỗng nhiên cô có cảm giác người đàn ông trước mắt mình lúc này xa xôi đến mức không thể với tới, loại cảm giác này khiến cô cảm nhận được một sự thê lương mà từ trước đến nay chưa từng có. “Em thậm chí đã không nhận ra anh…” Cô chỉnh đốn lại áo khoác của mình, nhặt mũ rơi trên sàn nhà lên, sau đó đi đến cửa, dừng lại, vô cùng khó khăn mở miệng.
“Anh có thể nhớ lại một chút về khoảng thời gian sống chung tốt đẹp của các người, em tin rằng, anh sẽ nhẫn nại xem đến đoạn cuối cùng.”
“Những thứ này không chứng minh được điều gì cả.” Phong Ấn cản cô lại, “Trình Trình…”
Vào giây phút Phong Ấn chạm vào người cô, bỗng nhiên Lôi Vận Trình giơ tay lên tát mạnh vào mặt Phong Ấn, tiếng bạt tay lanh lảnh như khiến thời gian ngừng trôi. “Phong Ấn, em xin anh, xem như vì thể diện của cả hai gia đình, anh đừng —- khiến em chát ghét nữa.”
Lôi Vận Trình che mắt xô cửa xông ra ngoài, một dáng người cao lớn yên lặng từ trong bóng tối bước ra không một tiếng động.
Tiếng chuông cửa vang lên kéo Phong Ấn về với thực tại, anh bước nhanh đến mở cửa ra, lúc nhìn thấy người ngoài cửa anh lạnh người ngay lập tức.
Lôi Khải với vẻ mặt lạnh lùng đứng ngoài cửa, con ngươi tối đen như cười như không nhìn anh. “Nhìn vẻ mặt của anh, giống như thật sự không hy vọng gặp được tôi.”
…
Phong Ấn mời Lôi Khải vào nhà, Lôi Khải kiểm tra một vòng khắp nhà, cuối cùng ông đi đến phòng ngủ. Lúc đầu ông không nói chuyện, sau đó lại quay đầu liếc nhìn Phong Ấn một cá