
g, “Cô nghĩ mình đẹp vậy sao.”
“Ai, tôi nói Lâm lão nhị, nói
chuyện với tôi thế nào cũng phải ác độc vậy sao?” Ta căm giận, “Còn có,
tôi cùng hắn cùng chỗ ngại anh chuyện gì? Anh quản tôi nhiều như vậy!”
“Cô làm tôi nguyện ý quản,” Lâm
Tiễn thật dùng sức cho ta một cái xem thường, biểu tình trên mặt kia đều không cách nào hình dung, “Nếu không —” hắn đột nhiên đình chỉ không
nói thêm lời nào nữa, càng như thế, trong lòng ta lại càng nặng, “Uy,
nói chuyện với tôi nói rõ ràng chút được không? Anh có phải hay không
biết chút gì?”
Nhưng cái miệng hắn giống như bị khâu, không nói được một lời. Xe đi tới ngoài tiểu khu, ta cực kì khó
chịu xuống xe, mặt thối nói cảm ơn. Lâm Tiễn cũng xuống xe đòi đưa ta đi vào, ta đông cứng cự tuyệt. Tuy rằng nói từ cửa tiểu khu đến dưới lầu
bất quá 2 phút đi bộ, nhưng hiện tại chỉ cần nhìn hắn trương ra bộ mặt
không hay ho vài giây ta sợ nhanh hơn.
Ta đầy bụng tâm sự cúi đầu đi, đi tới đi lui liền gặp được người quen.
“Hứa Thận… Hứa tiên sinh?” Người này thế nào lại chạy đến đây?
Thật sự là… Âm hồn bất tán…
Hứa Thận Hành hơi hơi cười, “Có chút lo lắng, sở dĩ đến nhìn.”
Sở dĩ… Nói cách khác… Từ đầu tới cuối… Hắn đều đi theo?!
Ta hối hận ruột gan đứt từng
khúc — sớm biết rằng như vậy, còn không bằng bảo tam chỉ nhãn đưa đi. Ta kiên trì nói, “Hứa tiên sinh, nhà của tôi ở phía trước. Tự tôi có thể
trở về, ngài, ngài liền, liền dừng bước đi. Rất phiền toái ngài.”
“Không phiền toái.” Hắn chắp tay sau lưng không nhanh không chậm cùng ta sóng vai mà đi.
Đêm này thật là khác thường, mặc kệ là người hay việc, đều quỷ dị thần kỳ. Ta tuyệt sẽ không cho rằng
Hứa Thận Hành chủ động trợ giúp ta là nghĩ muốn tốt cho ta hoặc xuất
phát từ hảo tâm — chê cười, loại tâm đen này đều chính từ người hắn mà
ra, người giống như hắn chỉ biết làm chuyện có lợi đối với bản thân.
Đúng vậy, hắn chỉ biết làm chuyện có lợi với bản thân.
Gần nửa phút sau, ta rốt cục đã
biết nguyên nhân đêm nay Hứa Thận Hành có biểu hiện khác thường, hắn
thiện tâm hắn mỉm cười, hắn cháo nóng hắn bánh quẩy hắn sung sướng hắn
phong tình là vì chọc giận một người, không, chuẩn xác mà nói hẳn là hai đi.
Ta chưa bao giờ thấy qua Phạm
Tạp tức giận lớn như vậy, nhìn thấy ta lúc đó mặt hắn trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Không đợi ta lên tiếng, liền thấy hắn rống giận như đầu tàu vọt lên. Một cú đấm hướng Hứa Thận Hành phía sau ta thật ngoan độc, Hứa Thận Hành thân thủ cũng không chậm, thân hình hắn nhanh chóng tránh được cú đấm, ngay sau đó thân mình khom người khuỷu tay chọc tới hông
bên phải đối phương. Không biết hắn dùng bao nhiêu lực, mắt ta thấy
người phía trước thân thể đổ xuống.
Ta hét lên một tiếng thân thủ
tiếp được hắn, kia một chỗ là vết thương cũ, mặt Phạm Tạp đau đến độ có
chút vặn vẹo. Ta càng đau lòng nước mắt đều chảy ra, hổn hển hướng Hứa
Thận Hành làm như không có việc gì quát, “Ngươi làm gì, ngươi đồ điên!”
“Tôi không đáp trả chẳng lẽ còn
chờ bị đánh?” Hứa Thận Hành mặt mang mỉm cười nhưng trong mắt có một
loại sắc bén làm cho người ta không rét mà run, ánh mắt hắn dừng ở cách
đó không xa, sóng mắt lưu chuyển nhuệ khí bức người, “Em nói đúng không, Tố Tố.”
Ta cảm giác được người trong
lòng toàn thân đều run rẩy, ánh mắt không tự chủ được theo Hứa Thận Hành nhìn lại, Dịch Tố tái nhợt đang đứng, nàng cắn chặt môi dưới, hai tay
gắt gao nắm chặt góc áo. Ngay cả cách chút khoảng cách ta vẫn như cũ có
thể cảm giác được trên người nàng phát ra sự sợ hãi, còn có một cỗ căm
hận thật sâu. Sau nàng là chiếc xe Phạm Tạp quen đi, thân xe cũ nát cùng quần áo ngăn nắp và túi xách sang quý hoàn toàn tương phản.
Ta nắm chặt quần áo Phạm Tạp,
móng tay đều cắm chặt vào lòng bàn tay, trong lòng truyền đến một trận
đau nhức, như có một bàn tay vô hình liền xuyên qua ngực, bẻ gẫy xương
sườn, đem một thứ trong lồng ngực gắt gao nắm chặt. Trước mắt hiện ra
một trận choáng váng, ta cảm thấy hít thở không thông, mở miệng lại cái
gì cũng không thở nổi. Ta trơ mắt nhìn Dịch Tố đến bên người Hứa Thận
Hành, cúi đầu cùng hắn nói gì đó.
Hứa Thận Hành mang theo tươi
cười vừa lòng tay luồn qua tóc Dịch Tố, lại gần sát gương mặt nàng, vô
cùng thân thiết phủ xuống, phảng phất như tình nhân nức nở triền miên.
Dịch Tố sắc mặt đã không còn chút máu, cẩn thận nhìn nàng đã run run
đứng không nổi. Trong mắt nàng lệ quang trong suốt, không được quay đầu
nhìn về phía này. Phạm Tạm luôn luôn giãy giụa suy nghĩ muốn bỏ ta ra,
mà ta quyết tâm kéo theo hắn, giống như cối xay. Dịch Tố rốt cuộc nhẫn
không được muốn đi tới, Hứa Thận Hành nhanh hơn nàng một bước, không lưu tình nắm tóc nàng kéo về sau. [Đồ bệnh thần kinh, ta muốn tấu hắn một trận!!! Đối xử với con gái như thế!!!!'> Nàng hét lên một tiếng, cả người giống như con rối bị hắn xoay trong tay.
Hứa Thận Hành có chút thô bạo
liếc mắt ta một cái, trên mặt hắn vẫn như cũ giữ nụ cười, bất quá tươi
cười sớm đã vặn vẹo. Ta thấy hắn dán bên tai nàng nói chút gì đó, nữ
cường nhân hăng hái như vậy giống cá bị rút xương chống đỡ không được
ngã xuống.