XtGem Forum catalog
Mùa Xuân Của Người Qua Đường Giáp

Mùa Xuân Của Người Qua Đường Giáp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323501

Bình chọn: 7.5.00/10/350 lượt.



“Chị liền nhẫn nhẫn đi, dì cho

chị đổi xong quần áo đã đi xuống đi,” phù dâu Tiểu Tứ Nhi thay ta nắm

chặt cổ áo, “dì đặc biệt giao đãi cho em, tốt xấu liền một buổi tối này, ngao ngao.”

Ta ghé trên giường, mỏi mệt, “Chị đói a chị đói a! Nhân viên hóa trang đều có ăn chị không có a không có!”

“Chị tỉnh tỉnh đi, cũng không

ngẫm lại tỷ phu. Anh ấy cả ngày nay cũng không ăn cái gì, bây giờ còn ở

phía dưới tiếp khách,” Tiểu Tứ Nhi tuyệt không khách khí, “Chị liền

không chịu thua kém chút đi.”

“Em nói linh hoạt, bản thân bất

tài ăn hai trứng gà cùng một Big Mac! Ngao ~ chị đói a!” Ta rít gào,

“Nào có quy định tân nương trong hôn lễ không thể ăn này nọ!”

Tiểu Tứ Nhi sửa sang lại làn váy thật lưu loát, mồm mép cũng không nhàn rỗi, “Đương nhiên, đương nhiên

không có quy định này. Ai có thể cho người thích trang điểm quần áo đĩnh đá nhỏ, không giữ mình đồ sẽ không mặc được không? Chị muốn ăn nhiều

một chút ít cố chống, đến lúc đó khó chịu chính là chị nga! Em nói xấu

trước, nếu chống được dạ dày vẫn là chuyện nhỏ. Đến quần áo bị banh nút

bạo thắt lưng, kia có thể coi phấn khích!”

“Tứ Nhi a, em thương chị một chút đi, cho chị viên chocolate được không?” Ta tội nghiệp, “Một viên là được rồi.”

Tứ Nhi nhìn ta nửa ngày, thở dài, “Chị miệng động nghiệp chướng đâu?” Nói tới nói lui, nàng vẫn đi tìm chocolate cho ta.

Chờ a chờ, thật vất vả đợi một

tiếng đập cửa vang lên. Ta cao hứng phấn chấn mở cửa ra, ngọt nào, “Tứ

Nhi a ~~ a ~ Tiểu Hủ!” Lâm Hủ đứng trước cửa, đứa nhỏ này một bộ âu phục Dior Homme càng suất.

“Ca ca bảo để đến xem tỷ chuẩn bị xong chưa,” cậu cười nhợt nhạt, vui lòng khen, “Bộ quần áo này thật đẹp.”

Ta lão bánh quẩy vạn năm mặt đột nhiên liền đỏ, thật ngượng ngùng lắc đầu, “Có khỏe không, hắc hắc hắc,

hoàn hảo… Quần áo này là tỷ chọn, tỷ đã nói hiệu quả tuyệt đối tốt ha ha ha…” Đang lúc đắc ý bụng đột nhiên thì thầm kêu, ta có chút nan kham

lui tường bước, oán thầm Tứ Nhi thật ốc sên, lấy một viên chocolate cũng lâu như vậy.

Lâm Hủ ánh mắt sáng lên, “Tỷ đói bụng?”

Ta gật đầu, “Rất đói bụng a, nhưng xuống dưới không có biện pháp ăn.”

Lâm Hủ nhìn trái phải, lộ một nụ cười quen thuộc lại giảo hoạt, “Tỷ liền chỗ này chờ đệ, 2 phút, không, 1 phút là tốt rồi.” Nói là một phút đồng hồ, kỳ thực bất quá mấy chục

giây sau cậu trở lại. Nhìn trong tay cậu cầm một túi đồ ăn, ta nhất thời lệ nóng doanh tròng — bắp ngô thật to thật to a, vẫn là hai! Ta mới đầu còn rụt rè, nhưng hạt ngô thơm ngào ngạt, hình tượng rất nhanh liền vứt ra sau. Cậu ở bên cạnh nhẹ giọng, “Ăn từ từ, còn có.”

Một bắp ngô xong, người liền

thoải mái hơn. Ta lau miệng, “Rất cấp lực, tỷ vừa rồi để Tiểu Tứ Nhi

chính là phù dâu kia đi tìm chocolate, nha đầu chết tiệt kia bây giờ còn không có trở về, cũng không biết bị trôi đến cống thoát nước đi.”

Lâm Hủ chần chờ một chút, nói, “Đại khái là lạc đường.”

Ta nghĩ nghĩ, lại nhớ đến Hách

mẹ nói qua Tứ Nhi là cái lộ si, cảm thấy lưu luyến, “Trở về được tỷ cấp

nàng một cái kim chỉ nam.”

Lâm Hủ phốc cười, lắc lắc bắp ngô trên tay, “Còn muốn sao?” (= =, câu này… Ta cảm thấy là lạ? … Nhất định là tà ác! )

Ta liếm liếm môi, do dự một chút vẫn lắc đầu, “Xuống dưới ăn chút cùng được.”

Cậu giống như có chút thất vọng, nhưng rất nah liền vực dậy tinh thần, “Hiện tại xuống dưới sao?”

“Ân, bên dưới thúc giục.” Ta nhanh chóng trở về nhắn tin cho Lâm Tiễn, đem chân đi bộ giày cao gót, “Đi thôi.”

Lâm Hủ ở phía sau lên tiếng,

cũng không thấy cậu theo kịp, ta quay đầu nhìn cậu kinh ngặc nhìn hộp

trang sức trên bàn, “Tiểu Hủ, như thế nào?”

Cậu từ trong hòm lấy đồ ra,

hướng ta cười, “Tỷ đã quên này.” Đó là một đôi khuyên tai lưu ly hoa mỹ, vừa vặn để trên ngón trỏ cậu, đong đưa sinh động.

“Tứ Nhi thần kinh thô này…” Ta đang định tiếp nhận, tay cậu rụt trở về, người lại lên phía trước từng bước, “Đệ đến đây đi.”

Ta chỉ hơi phân thần, ngón tay

cậu liền nhẹ nhàng nắm vành tai ta, cẩn thận đem khuyên tai xỏ vài. Đột

nhiên trong lúc đó không tìm thấy thanh âm, cảm thấy hơi nước trong

không khí tất cả đều ngưng tụ trên người, làm ta không thể động đậy.

Chính là thính giác trở nên phi thường sâu sắc, có thể nghe thấy hạt

châu lưu ly nhẹ nhàng va chạm phát ra âm thanh, còn có tiếng hít thở

giao thoa, thô thô thiển thiển. Ta nghĩ trái tim ta lúc này đập thật sự

nhanh, trên má cũng có cảm giác nóng hổi. Nhưng khi cậu đem khuyên tai

xỏ xong lui về sau từng bước, ta nâng tay vỗ về lỗ tai, lại chỉ cảm thấy đến một mảnh lạnh lẽo.

Lâm Hủ ánh mắt loan loan, tươi cười quen thuộc hiện lên, ánh mặt lại ảm đạm đi, “Tốt lắm.”

Ta nuốt nuốt nước miếng, gật đầu.

Cậu lại đi lên trước từng bước,

nâng tay lên như là xoa bóp lỗ tai ta. Đầu ta theo bản năng né sang bên

cạnh, tay cậu hơi hơi tạm dừng, cuối cùng vẫn dùng đầu ngón tay nhẹ

nhàng mà chạm đến một chút.

Ta không dấu vết lui về sau từng bước, “Chúng ta nên đi xuống.”

Cậu chần chừ vài giây sau mới có chút giật mình gật gật đầu, nhẹ nhàng mà ‘Ân’ một tiếng. Ta mở cửa ra,

hít sâu một hơi, đang muốn cất bước lại nghe thấy cậu nhẹ nhàng m