
người hay vật, thứ tình cảm toàn tâm toàn ý, cố chấp thủ hộ này,
không phải ai cũng có thể có được.
Vừa vặn hắn nghe vào tai, hoàn toàn lại không có chuyện như vậy: “Ta rốt cuộc có gì thua kém?”
Nàng hâm mộ Linh Nhi vì có con sói kia
làm bạn, còn suốt ngày ở bên tai hắn khoe khoang về cục cưng không biết
đã đầu thai đến đâu kia, khen đến tận trời. Hắn ở bên cạnh nàng làm trâu làm ngựa, dùng hết khổ tâm thay nàng tính toán đắn đo. Vậy mà sao không thấy nàng cảm động chút nào. Chẳng lẽ người không bằng súc vật?
Hắn cảm thấy vô cùng khó chịu cùng bất mãn.
“Nếu ngươi đừng giống như cha ta, cả
ngày càm ràm lải nhải bên tai ta nữa, thì ta cũng sẽ khen ngươi.” Quản
đầu quản chân, giống hệt ông cụ non.
“Hừ.” Thế này còn không phải là muốn cho người khác xem. Nhất định phải nói hắn là ác nô khinh chủ, ngay cả
chuyện lộ sắc mặt cho chủ tử xem mà cũng dám làm. Nhưng mà… ông trời có
mắt, thật sự là nữ nhân này rất – không – biết – tử – tế!
Hắn như vậy là vì ai đã chọc hắn. Bất kể nàng là vì tốt cho nàng, cuối cùng còn không phải là cái gì cũng đều
tại nàng hay sao. Suốt ngày bị nàng trêu, bị nàng chọc, chỉ thiếu điều
không bị nàng chọc tức đến mức thăng thiên thôi. Vậy mà hắn vẫn bằng
lòng ở lại đây, nàng còn oán giận gì nữa?
Dù sao, với nàng thì ai ai cũng tốt, chỉ chê mỗi mình hắn thôi.
Rầu rĩ vùi đầu vào sạp hàng an tĩnh, bản thân có chút hỗn loạn kỳ quái. Nhưng thật ra, nàng lại không hề phát
hiện, trong miệng hừ hừ thành một đoạn nhạc không tên, đi lại nhẹ nhàng.
Cái mặt đầy vui sướng kia, càng nhìn hắn càng cảm thấy bất bình.
Nàng rốt cuộc dựa vào cái gì mà dám làm cho hắn bực bội như vậy, còn mình thì lại vui vẻ như thế?
Thu hàng xong, nàng mỉm cười ngọt ngào, lại gần khoác tay hắn, cùng sóng bước trở về nhà.
Giờ khắc này hắn đột nhiên lại cảm thấy không tức giận, cơn buồn phiền cũng tiêu hết.
Bất luận là thế nào, lúc nàng về nhà vẫn còn nhớ rõ dẫn hắn về theo, chưa từng buông bỏ. Lòng bàn tay được ôm
nắm có độ ấm áp, ấm áp vì được bao phủ, khiến hắn cảm thấy, cho dù cả
đời này có vì nàng mà phải làm lụng vất vả đến chết, hắn cũng cam
nguyện.
Hắn hòa hoãn: “Nhà gần hết bột mì rồi, trên đường ghé tạp hóa mua một ít về dùng nhé.”
Sau này, hắn đã đổi qua mua bột mì và
đậu dài hạn của một cửa hiệu ở tận cuối phố. Hơi phiền một chút, nhưng
có thể tiết kiệm được ít tiền.
Trước đây, nàng chỉ để ý đến chất lượng, đắt một chút cũng không sao. Nhưng hắn thì khác, không chỉ muốn có chất lượng mà còn muốn mua được giá tốt nên đã cùng chủ quán ước định mua
bán lâu dài, thương nghị bảng giá chiết khấu 5%. Ít lãi nhưng tiêu thụ
mạnh, về lâu dài thì chủ quán cũng không phải chịu thiệt. Mấy kế này
nàng không hiểu lấy một góc, nhưng hắn lại biết. Hắn chỉ biết toàn tâm
vì nàng. Dù phải chém đối phương máu chảy thành sông, hắn cũng sẽ không
mềm lòng chút nào.
Bị đẩy vào cửa hàng tạp hóa ngồi chờ,
nàng thèm thuồng nhìn sang cửa hàng bánh ngọt bên cạnh, hỏi: “Có thể mua vài cái bánh mứt táo ăn được không?”
Nha đầu này thích ăn ngọt, thích đến nỗi không còn nhân tính nữa.
Do hắn có thừa uất ức, tính trả thù nàng nên đáp: “Không được, làm gì có dư tiền.”
“Hả!” Nàng kêu lên thất vọng, nhưng cũng không ồn ào dông dài với hắn, mà chỉ ngoan ngoãn cất bước dời đi.
Nhưng đi đến trước cửa hàng vải, nàng
lại dừng bước. Nhìn vào bên trong, giãy dụa hết nửa ngày, rất do dự hỏi: “Thực sự không thể chích ra một chút tiền được sao?” Ngón cái và ngón
trỏ hơi vươn ra, tạo thành một chút khoảng cách: “Thật sự chỉ một chút
cũng được mà, ngày mai bù lại?”
Hắn luôn luôn để ý tiết kiệm hơn nàng.
Mỗi ngày có thể chi tiêu bao nhiêu tiền, hắn quản rất nghiêm khắc. Nàng
cũng biết hắn làm vậy là đúng, trước đây dù một câu cũng không nói dài
dòng với hắn. Nhưng lần này…
Có cô gái nào mà không thích mình xinh
đẹp. Quần áo của nàng cũng không có nhiều. May một bộ đồ mới xinh đẹp
làm cho nàng vui vẻ một chút cũng không đủ.
Hắn nhớ tới, lúc Linh Nhi khẽ vuốt bạch sói kia, vẻ mặt xót xa không nguôi, giống như cũng có một chút thấu hiểu…
Có một số việc, lý trí là một chuyện nhưng vui vẻ cùng thỏa mãn là những thứ tiền tài không thể mua được.
Thở dài, hắn vẫn đành cho nàng bảy văn
tiền. “Còn có mấy đồng tiền của Linh Nhi mới trả.” Muốn mua vải dệt đẹp
một chút, chỗ này cũng đủ rồi. Mặc dù nàng vẫn sẽ không trả giá, có thể
bị chặt chém thì cũng chỉ trong vòng mấy đồng đó thôi.
Nàng cắn răng, “Ngươi là quỷ tiền à!” Tính kỹ quá đi.
Nữ nhân không thích hắn xen mồm bày tỏ ý kiến về lối sống, cho nên hắn ở bên ngoài cửa hàng vải chờ nàng, để
nàng tự đi chọn vải. Nhớ lại thần sắc thất vọng vừa rồi của nàng, hắn đi vòng trở lại cửa hàng bánh ngọt mua bánh mứt táo.
Quay đầu ngẫm lại, nàng mặc dù chưa bao
giờ tỏ vẻ gì ở ngoài miệng nhưng nàng lại yên tâm giao tất cả mọi việc
cho hắn chuẩn bị. Chuyện tiền bạc cũng chưa từng hỏi đến một câu, hoàn
toàn nghe theo sự an bài của hắn. Cái này còn không phải là tin cậy và
khẳng định hắn hay sao?
Mua xong bánh mứt táo trở về, nàng cũng vừa vặn ôm một đống vải dệt đ