
Lâm, chị mau kết hôn đi, bằng không căn tin trường học của chúng ta sớm muộn gì cũng biến chúng ta thành những bộ xương”.
Mọi người đều phụ họa, Lưu Lâm hung hăng lườm cô một cái: “Muốn ăn ngon còn không dễ sao, sớm bảo vị Đỗ tiên sinh kia lấy em về rồi hầu hạ em”. Đề tài của mọi người lại lập tức chuyển sang Quý Hân Nhiên, lòng hiếu kỳ của bọn họ đều bị vị Đỗ tiên sinh kia hấp dẫn.
Đang lúc mọi người nói cười vui vẻ thì điện thoại cô đổ chuông: “Chắc là “Đỗ tiên sinh”, haha, theo đuổi kĩ quá…” Lại là một hồi trêu chọc.
Quý Hân Nhiên lấy điện thoại trong túi, tiện tay ấn nút nghe. “Hân Nhiên, là anh…”. Cô lập tức ngây người, lâu như vậy không nghe giọng nói này, lâu đến độ cô ngỡ mình đã quên…
Ở đây ồn ào, cô đi ra hành lang rồi mới nói: “Chào anh, Mễ Kiều Dương”. Giọng nói bình tĩnh đến độ khiến cô phải giật mình.
Đối phương hiển nhiên là nghe ra sự khách khí của cô, một lúc sau mới đáp: “Hân Nhiên, anh tốt nghiệp rồi, chuẩn bị về Vân Hải”.
“Hay quá, chúc mừng anh, cuối cùng cũng được công thành danh toại”. Hơn một tháng trước cô đã biết anh sẽ trở lại.
Mấy lần bạn đại học tụ họp, Triệu Nghệ Hiểu lặng lẽ nói cho cô: Mễ Kiều Dương đã trở lại, anh đã tốt nghiệp thạc sĩ, hơn nữa trong tay có độc quyền một loại thuốc, xí nghiệp sản xuất thuốc lớn nhất của Vân Hải đã bổ nhiệm anh là phó tổng giám đốc.
“Hân Nhiên, đừng như vậy!” giọng trầm thấp của Mễ Kiều Dương ẩn chứa chút đau đớn: “Lúc trước chỉ là anh không mong em đi theo anh mà chịu khổ, anh muốn em được sống tốt”.
“Vây giờ anh cảm thấy mình có thể làm được?” Lòng Quý Hân Nhiên có chút tức giận, cô nói tiếp: “Mễ Kiều Dương, bốn năm trước anh không cho em được thì bây giờ cũng vẫn thế…”
Bốn năm trước, người đàn ông này nói cho cô: “Anh không thể cho em hạnh phúc, vui vẻ, Hân Nhiên, chúng ta chia tay đi…”. Cứ như vậy đi không từ biệt, còn mình vẫn ngây ngốc đi thuê nhà, chuẩn bị cùng người nhà đấu tranh vì tình yêu, cuối cùng… Thật ra, Quý Kiến Đông nói đúng, là chính anh ấy đã buông tay.
Nếu không buông tay thì sẽ không phải quay đầu.
“Hân Nhiên, anh biết em trách anh… mấy năm qua anh cũng chẳng vui vẻ gì… anh nhớ em nhưng lại không dám liên lạc với em… Hân Nhiên…” Sự bất đắc dĩ trong giọng nói của anh khiến cho tim Quý Hân Nhiên trở nên mềm lại, từng nghĩ anh là người hiểu lòng cô nhất nhưng đến cuối cùng mới phát hiện, thì ra anh cũng không hiểu.
Thật ra, cô chỉ cần một bát cơm là no bụng nhưng anh lại dùng bốn năm để làm bàn tiệc Mãn Hán. Chẳng lẽ anh không từng nghĩ, cô chờ lâu như vậy, sớm đã chết đói.
“Mễ Kiều Dương, cảm ơn anh còn nhớ đến em, em sắp kết hôn, có lẽ anh sẽ về kịp tham dự hôn lễ của em”. Nói xong, cô dập máy.
Kế hoạch tham gia đạp xe đạp nhân dịp nghỉ hè của cô đành ngâm nước nóng bởi vì hôn lễ của cô đã quyết định vào thứ bảy, chủ nhật tuần thứ ba sau khi nghỉ hè. Đây thực ra là đề nghị của cô, Đỗ Trường Luân hỏi cô có suy nghĩ gì về việc bao giờ nên kết hôn thì cô liền nói: “Nghỉ hè đi”, thấy rõ sự ngạc nhiên trong mắt Đỗ Trường Luân thì cô vội giải thích: “Nghỉ hè không bận, lúc khác còn phải xin nghỉ phép rồi dạy bù linh tinh, phiền phức lắm”.
“Cũng được” Đỗ Trường Luân gật gật đầu, anh vốn nghĩ cô không muốn sớm bước chân vào hôn nhân như vậy nhưng ngoài dự kiến của anh, từ khi đi đăng kí đến chuyện kết hôn, cô đều đáp ứng rất thoải mái.
Bọn họ bàn bạc rồi vẫn quyết định cử hành hôn lễ ở Vân Hải. “Đến lúc đó mời cha mẹ anh đến, bạn bè, người thân của em đều ở bên này, sau khi kết hôn bố mẹ anh lại về bên kia cũng không sao”. Quý Hân Nhiên đương nhiên là không có ý kiến. Nói thật, nếu phải cử hành hôn lễ ở nhà Đỗ Trường Luân thì cô sẽ rất lo lắng.
Cô chưa bao giờ biết việc chuẩn bị cho hôn lễ lại mệt mỏi đến vậy. Những thủ tục, lễ tiết rườm rà không thể thiếu như cha mẹ hai nhà gặp mặt, chụp ảnh cưới, chọn áo cưới, thử lễ phục… Tất cả khiến đầu cô to như cái đấu.
Theo cô thấy, kết hôn là việc của hai người, sao phải phức tạp như vậy, ra ngoài du lịch là tốt nhất. Trước kia Trữ Băng và Quý Kiến Đông cũng chính là nhân dịp đi Bắc Kinh, lúc về phát kẹo mừng, thế là xong một đám cưới.
Nghe cô oán thán thì Trữ Băng vội gõ đầu cô mắng: “Lúc ấy cha mẹ vì tiết kiệm tiền cho nên mới vừa du lịch vừa kết hôn. Giờ là thời buổi gì rồi, hơn nữa mẹ cũng chỉ có một đứa con gái, chuyện lớn như vậy sao có thể qua loa đại khái được?”
Thật ra cho dù trong nhà đồng ý thì chỉ e Đỗ Trường Luân cũng không có thời gian cùng cô đi du lịch.
Triệu Nghệ Hiểu nhận được điện thoại của cô thì hỏi đi hỏi lại mấy lần liền: “Kết hôn? Hân Nhiên, là cậu kết hôn sao?”
Quý Hân Nhiên bị cô hỏi vậy mà không biết nên khóc hay cười: “Đương nhiên là mình kết hôn, Triệu Nghệ Hiểu, mời cậu tới tham dự hôn lễ của mình”. Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “của mình”.
“Thế chú rể là ai? Sao chưa từng nghe cậu nhắc tới”. Mấy năm qua Quý Hân Nhiên không nói chuyện yêu đương, bọn họ đều nghĩ rằng cô đang chờ Mễ Kiều Dương nhưng giờ mắt thấy Mễ Kiều Dương đã trở lại thì bên này, Quý Hân Nhiên lại đột nhiên muốn kết hôn.
“Đến lúc đó tự nhiên sẽ biết.” Qúy Hân Nh