Mưa Ở Phía Tây

Mưa Ở Phía Tây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324082

Bình chọn: 10.00/10/408 lượt.

phòng bị rất rõ. Cô vội giải thích: “Đâu cơ? Đó là nhà họ hàng xa của mình thôi”. Từ đó về sau, mỗi lần cùng bạn học đi xe bus về nhà, cô đều xuống trước một bến.

Bất kể tính cách bạn có thân thiện cỡ nào nhưng một khi mọi người biết bạn đến từ một gia đình giàu có như vậy thì mọi thứ không còn như ban đầu nữa. Bạn tiết kiệm sẽ bị mọi người coi là làm màu, bạn đoàn kết với bạn bè sẽ bị mọi người coi là kéo bè kết phái, bạn không quan tâm đến một số chuyện thì sẽ bị coi là tự cao tự đại, có hơi nóng tính thì sẽ bị cho rằng tiểu thư… Đủ mọi thể loại. Đương nhiên trong trường học cũng có những sinh viên thoải mái khoe nhà giàu nhưng cô tự biết bản thân không sống được cuộc sống đó.

Lúc lên nhà thì gặp hai người hàng xóm: “Chủ nhiệm Đỗ mua đồ ăn à?”. Anh ta nhìn Đỗ Trường Luân tay xách đồ ăn mà nói: “Không thể tin được chủ nhiệm Đỗ lại mô phạm như thế. Ha ha, đúng là phụ xướng phu tùy rồi…”

(*Phu xướng phụ tùy: Chồng bảo sao vợ nghe vậy, trường hợp này thì ngược lại).

Đỗ Trường Luân cũng không đính chính, chỉ mỉm cười chào hỏi.

Quý Hân Nhiên nhìn lại, anh mặc tây trang đi giày da lại xách theo túi lớn toàn đồ ăn, thậm chí là cả cá sống, đúng là hình tượng tiêu biểu của những ông chồng tốt. Còn bản thân thì chí xách hai cái lồng châu chấu con con, chắc trong mắt người ta đã nghĩ mình là loại đàn bà đanh đá chỉ biết vênh mặt hất hàm sai bảo chồng mất rồi. Đúng là oan uổng.

Đỗ Trường Luân cũng không nói dối, anh làm món cá trạch om dưa quả thực có thể so với khách sạn nổi tiếng nơi đây.

“Không ngờ anh thực sự có tài như vậy đâu đấy!”. Cô vừa ăn vừa khen ngợi.

“Anh chẳng những biết nấu cá mà câu cá cũng là cao thủ, chờ hôm nào rảnh sẽ đưa em đi cho em mở mang tầm nhìn”. Đỗ Trường Luân có chút đắc ý.

“Là luyện từ khi còn ở nhà bà ngoại đúng không?”. Quê anh ấy là thành thị, người nơi đó đa phần không thích ăn đồ biển.

“Ừm, trước kia chỉ cần được nghỉ là anh sẽ về nhà bà ngoại, sau đó cả ngày đều ra biển, theo thuyền đi câu cá, bắt cua bắt ốc biển… Ngày nào anh cũng phơi nắng đến độ đen nhẻm như Bao Công, bà ngoại nói, chỉ cần có anh thì bọn họ có lộc ăn, ngày nào cũng được ăn hải sản.”

“Lúc nào rảnh chúng ta đi thăm bà ngoại đi”. Quý Hân Nhiên quả thực rất nhớ hai ông bà.

Hai người đang nói chuyện thì TV chiếu tin tức địa phương, đột nhiên xuất hiện một hình ảnh mà có cả Đỗ Trường Luân trong đó, anh đứng bên cạnh những vị lãnh đạo, dáng người cao ráo như ngọc rất hấp dẫn ánh mắt mọi người.

“Ái dà, anh còn lên cả truyền hình nữa?”

Đỗ Trường Luân không để ý tới lời trêu chọc của cô mà hỏi: “Quý Hân Nhiên, em có nghĩ đến việc về Vân Hải không?”

Quý Hân Nhiên thoáng sửng sốt hỏi “Làm chi vậy?”

“Thôi vậy, nếu em muốn về thì cũng chẳng đợi tới bây giờ”. Dựa vào quan hệ của Quý Kiến Đông, cô muốn đến trường nào dạy còn chẳng phải chỉ là chuyện cỏn con.

Quả thật, đến trường cấp hai Hoàn Dương dạy là chủ ý của Quý Hân Nhiên. Vốn Quý Kiến Đông định để cô học tiến sĩ rồi ở lại trường đại học làm giảng viên. Nhưng năm tốt nghiệp, vì chuyện với Mễ Kiều Dương mà quan hệ gia đình vô cùng căng thẳng, gần như là đã bỏ nhà ra đi nên đương nhiên không có chuyện nghe lời học tiếp tiến sĩ gì gì đó. Sau này chia tay với Mễ Kiều Dương, cảm xúc của cô cũng rất tệ, đạp xe bị tai nạn ngã gẫy tay… Từ đó về sau, với mọi sự sắp đặt của gia đình cô đều chống đối, Quý Kiến Đông thấy vậy cũng chỉ đành mặc kệ cô.

“Vậy không tốt sao?”. Khoảng cách sinh tốt đẹp. Huống chi anh cũng không cần ngày nào cũng phải nhìn mặt em, vừa định nói câu này nhưng thấy sắc mặt Đỗ Trường Luân không ổn lắm nên cô lại nuốt ngược vào.

Đỗ Trường Luân cũng chẳng hiểu sao mình lại có suy nghĩ này. Có lần, buổi tối trở về, đến dưới lầu anh luôn theo bản năng nhìn lên cửa sổ, nhìn cửa sổ tối om mà lòng lại có chút buồn bã. Lúc Quý Hân Nhiên ở nhà, bất luận anh về muộn thế nào cô vẫn luôn thắp đèn chờ anh. Anh tự giễu, lúc còn độc thân cũng đâu có nhiều cảm xúc như vậy, sao kết hôn rồi lại trở nên đa sầu đa cảm thế này.

Vừa bận rộn cho kỳ thi giữa kỳ, Quý Hân Nhiên lại gặp phải một chuyện phiền lòng khác.

Cuộc bình bầu danh hiệu thi đua mỗi năm một lần bắt đầu, phòng giáo dục Hoàn Dương từ trước vẫn đều giao chỉ tiêu cho mỗi trường sau đó để trường học tự bình bầu một cách dân chủ rồi báo lại. Đây là cửa thứ nhất, lọt vào danh sách rồi cũng không nhất định là sẽ đạt danh hiệu thi đua mà còn phải đợi Sở giáo dục Vân Hải tổ chức bình bầu mới được. Năm nay, mỗi trường trung học có năm chỉ tiêu, xem như nhiều hơn mọi năm nhưng vì năm nay giáo viên trẻ nhiều nên cạnh tranh rất khốc liệt.

Xét mọi phương diện, cô đều xếp ở vị trí thứ ba, dân chủ công khai bình bầu cũng đã xong nhưng đến khi viết báo cáo thì lại có biến.

Hiệu trưởng đến tìm cô, hi vọng cô nhường vị trí lại cho Mạnh Nhã Lệ ở tổ âm nhạc.

“Cô giáo Quý, cô còn trẻ, còn nhiều cơ hội. Hơn nữa cô giáo Mạnh cũng có rất nhiều cống hiến với trường ta, chúng tôi làm lãnh đạo cũng phải nghĩ đến những mối quan hệ…”. Giọng quan trên mười phần khách khí.

Thực ra Quý Hân Nhiên cũng chẳng quá để ý đến chuy


Lamborghini Huracán LP 610-4 t