Mùa Đông Dài

Mùa Đông Dài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324495

Bình chọn: 7.5.00/10/449 lượt.

thái điện thoại vẫn là tắt máy. Tắt máy, Trình Miễn chuyển sang gọi cho Chử Điềm.

Trong lúc nhất thời Chử Điềm không hề chuẩn bị, nói quanh co một hồi lâu, rồi đành phải thành thật khai báo. Bên đầu kia điện thoại kia nghe xong, thật lâu sau mới nói: "Tôi sẽ đến thăm cô ấy."

"Cũng tốt, tối hôm qua Tiếu Tiếu ra viện rồi."

Trình Miễn: "Tôi rõ rồi”

Nói chuyện điện thoại xong, Trình Miễn không khỏi có cảm giác khát khô cổ, anh mở nắp, bưng bước trên bàn lên. Đó là nhân viên truyền tin trước khi đi ra ngoài rót cho anh, bây giờ đã hơi nguội rồi, Trình Miễn uống một hơi hết, cuối cùng lại bị sặc, ho khan vài tiếng, đợi đến khi khôi phục lại bình tĩnh, anh nắm chặt cái ly trong tay, rồi ném nó xuống mặt đất.

Ở bên trong trên mặt đất đầy mảnh sứ vỡ, anh cầm chìa khóa xe lên rồi rời khỏi liên đội.

Hết chương 30 Mưa càng ngày càng lớn, Trình Miễn dừng xe ở ngoài cửa chung cư, đi bộ về phía nhà họ Hà. Nước mưa khiến bộ quần áo quân đội của anh biến thành màu xanh lục đậm, mặc trên người càng khiến thêm anh vài phần lạnh lẽo.

Đứng ở dưới tầng, Trình Miễn ngẩng đầu nhìn phòng Hà Tiêu nằm, cửa sổ đóng chặt lại, chỉ thấy rèm cửa buông xuống, trong lòng anh đột nhiên vô cùng lo lắng. Cửa khu nhà đang khóa, Trình Miễn do dự một chút, nhấn chuông cửa nhà Hà Tiêu.

Điện thoại rất nhanh có người nghe, đầu bên kia truyền đến âm thanh của bà Điền Anh : «Ai vậy?"

«Thưa dì, là con…."

Trình Miễn còn chưa nói hết câu, chỉ nghe thấy tiếng bộp, bên kia cúp điện thoại. Nghe tiếng tít tít truyền đến trong điện thoại, Trình Miễn chậm rãi giơ tay lên, lại nhấn chuông cửa nhà lần nữa. Lần này rất lâu mới có người nghe.

Bà Điền Anh không có tâm tình, hỏi: «Cậu có chuyện gì?"

«Con muốn gặp Tiếu Tiếu, xin gì mở cửa cho con/. "

" Tiếu Tiếu bị thương, phải tĩnh dưỡng. Hơn nữa, bây giờ cũng không ở nhà. "

Trình Miễn cũng không hoàn toàn tin tưởng bà Điền Anh, chỉ nghĩ rằng bà không muốn cho anh thấy Hà Tiêu, lại nhỏ giọng nói : «Con sẽ không làm phiền lâu đâu. "

" Không được. " Bà Điền Anh quả quyết cự tuyệt, đè lên điện thoại.

"Cười cười bị thương, phải tĩnh dưỡng. Hơn nữa, nàng hiện tại cũng không ở nhà."

Trình miễn cũng không hoàn toàn Shinoda anh lời nói, chỉ cho là nàng là không muốn làm cho hắn thấy gì tiêu, lại nhỏ giọng nói: "Ta sẽ không đánh nhiễu quá lâu."

"Không được." Điền anh quả quyết cự tuyệt, ngắt điện thoại.

Trình Miễn thất bại cúi thấp đầu, hạ thấp vành nón, đứng yên tại chỗ nhìn quanh hai vòng, quay người lại nhấn chuông cửa lần nữa. Anh bây giờ thực sự là cùng đường, không còn cách nào.

Chỉ là một lần này cũng không có ai nhận, âm thanh nhắc nhở lại vang lên, cửa tự nhiên mở ra từ bên trong. Trình Miễn hơi kinh ngạc, đi vào. Anh cũng không đi thang máy, mà đi bộ lên tầng sáu. Cửa nhà Hà Tiêu mở rộng, bà Điền lấy tay ôm ngực, đứng chờ anh ở cửa. Trình Miễn đứng lại, theo bản năng nhìn vào phía trong nhà, chỉ thấy trong phòng khách lộn xộn, còn có mấy thợ sửa chữa đang sơn tường.

«Không cần nhìn, Tiếu Tiếu thực sự không có ở nhà. "

Cổ họng Trình Miễn thắt lại, không lên tiếng.

«Thời gian này trong nhà đang sửa chữa, trong nhà không có phương tiện đi lại, nên đến nhà cũ của lão Hà ở phía Đông, cách bệnh viện cũng gần, đi lại cũng tiện. "

Trình Miễn mím môi rất chặt, một lúc lâu mới mở miệng nói : «Thưa dì, con gặp Hà Tiêu, chỉ là muốn nói lời xin lỗi với cô ấy. "

«Không cần, xin lỗi cái gì ? " Bà Điền Anh không quá quan tâm, nói «Lão Hà nói rồi, chuyện như vậy không thể trách cậu, Tiếu Tiếu cũng đã vượt qua khó khắn, cậu không cần đặt áp lực quá lớn. "

Bà Điền chưa nói xong, chỉ nghe thấy Trình Miễn ho khan mấy tiếng, nói chuyện khó tránh khỏi bị gián đoạn : «Chuyện chú Hà nói không tính, nhưng con vẫn muốn xin lỗi, đến gì, còn có Hà Tiêu. " Quan trọng nhất là, anh muốn nhìn thấy cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Trình Miễn kiên trì, bà Điền Anh tức giận.

" Tôi hiểu rõ, tôi và cha Tiếu Tiếu, hai chúng tôi nói cậu cũng không để trong lòng đúng không. Trước mắt, tôi nói cho cậu biết cậu và Tiếu Tiếu không thích hợp, cậu có nhớ chính cậu bảo đảm với tôi như thế nào sao ? Tôi đã nói với cậu, Trình Miễn, còn chưa có kết hôn, tôi và lão Hà chỉ có một đứa con gái duy nhất cũng vì cậu mà bị thương như vậy. Nếu thật sự kết hôn, không thể dễ dàng ở cùng với cậu, con bé còn phải gặp bao nhiêu khổ sở chứ ? Cậu cũng đừng nói đây là ngoài ý muốn, dù là ngoài ý muốn, có lần đầu thì ắt sẽ có lần hai ! Tôi đã nói với cậu những lời thật lòng, từ lúc cha Tiếu Tiếu uống trà lạnh ở quân đội, đến lúc ảo não chuyển nghề trở về địa phương, chúng tôi đã thề không có nửa phần dính dáng đến quân đội ! "

Lúc này Trình Miễn cũng cực kỳ hối hận, chỉ là đối mặt với bà Điền Anh, anh không thể thỏa hiệp được nữa. Một lát sau, âm thanh của anh vang lên, khàn khàn : «Bây giờ con không có tư cách mạnh miệng nó gì trước mặt dì, nhưng dì à, có thích hợp hay không, chuyện ở chung một chỗ có thể hay không, ngoại trừ con và Hà Tiêu, ai nói cũng không thể định đoạt. Nếu dì muốn con lùi bước vì những lời như vậy, thì con không phải là Trình Miễn nữa r


Insane