
ên lửa đạn đạo? Không thì mình sẽ liều chết huấn luyện bọn họ.”
“Giọng điệu khá lớn nhỉ, vậy luyện tập một chút nhé” Trình Miễn rất là “nghiêm túc” đề nghị.
Diệp Hồng Kỳ liếc mắt nhìn ánh, cũng có chút hào hứng, ngoắc tay gọi hai chiến sĩ tới, lấy súng trong tay một người ném cho Trình Miễn. Hai người lại đổi băng đạn, chọn một cái bia, tư thế quỳ bắn từng phát một, sau khi bắn xong toàn bộ 15 phát đạn, các chiến sĩ đã vây đầy xung quanh để xem. Đây là lần đầu tiên thấy liên trưởng tỷ thí với người khác, hơn nữa còn là một đồng chí lục quân, cũng coi như là đọ sức với một quân chủng khác, dĩ nhiên là đáng giá để xem.
Một học viên kiểm tra bia đưa ra kết quả tỷ thí rất nhanh chóng: Trình Miễn 15 phát đạn 147 vòng, Diệp Hồng Kỳ, 143 vòng. Kém bốn vòng, đội pháo binh thua. Trình Miễn không nhịn được mà vui vẻ, nghĩ bản thân đơn thương độc mã, cũng có thể chiến thắng.
Diệp Hồng Kỳ nghiêng đầu, không hề để ý nói với các chiến sĩ vây xem: "Tiếp tục huấn luyện đi!"
Vì vậy tất cả mọi người giải tán, sau khi Trình Miễn trả lại khẩu súng cho tiểu chiến sĩ, đi tới bên cạnh Diệp Hồng Kỳ vỗ vỗ bờ vai của anh ta: "Như vậy có thể thấy được, so sánh với hoàn cảnh bên ngoài này, nhân tố bên trong đối với thành tích bắn súng cũng không thể bỏ qua được."
Diệp Hồng Kỳ liếc mắt nhìn anh: "Xin lỗi tôi nói cậu này, Trình Miễn, anh em đã như vậy rồi, có thể bớt chê mình mấy câu không, bày tỏ một chút thông cảm có phải thích hợp hơn không?"
Vẻ mặt Trình Miễn thanh thản tặng anh hai chữ: "Đáng đời."
"Được!" Diệp Hồng Kỳ nhấc tay lên, bày tỏ hoàn toàn bội phục.
Gió lạnh thấu xương từ một đầu khác của nơi đóng quân thổi tới, cuốn quân trang rung động ào ào. Trình Miễn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, sau trận tuyết bầu trời trong vắt vô cùng, trong suốt lại cao xa, cảnh tượng như vậy, có lẽ trong sa mạc mới có thể chứng kiến. Anh đứng ngắm nhìn bầu trời hồi lâu, nói với Diệp Hồng Kỳ: "Trên đường đến đây gặp một trợ lý ở căn cứ bộ chính trị các cậu, nghe anh ta nói là cùng một nhóm đến đây với cậu, thời điểm nhắc tới cậu thì rất bội phục, nói không ai có thể ở đây lâu như vậy."
Diệp Hồng Kỳ bỏ mũ xuống để trên vai, nhìn về phương xa, khe nở nụ cười: "Cũng không phải là đầm rồng hang hổ, có gì đáng giá bội phục đâu."
"Mới đầu mình cũng vậy nghĩ như vậy, tới đây mới thấy, cũng cảm thấy tiểu tử cậu cũng có chút bản lãnh đó." Ở trước mặt Diệp Hồng Kỳ, Trình Miễn luôn có bản lĩnh nói xong bội phục của mình nhưng lại không giống như là tâng bốc, "Nhưng mà có đôi khi, mình cảm thấy được đầu óc của cậu vẫn rất ngốc, tiện đây nói về Lỗi Lạc, mình chỉ muốn biết, cậu còn chuẩn bị làm chậm trễ con gái nhà người ta mấy năm nữa đây?"
Diệp Hồng Kỳ giống như đang thực sự suy nghĩ về vấn đề này, bởi vì nét mặt anh có chút mờ mịt.
"Nói thật Trình Miễn này, mình cảm thấy bản thân rất đần độn. Có lúc mình cảm thấy không hề xứng với Lỗi Lạc, muốn làm cho bản thân buông tay, mình lại không làm được. Bốn năm rồi, cho dù ai cũng nên nói rõ, vô số lần lời nói đã đến khóe miệng rồi, mà mình lại nuốt nó trở vào. Mình không dám, thật sự không dám nói."
"Sợ gì hả?"
"Sợ cái gì à?" Diệp Hồng Kỳ lầm bẩm lặp lại những lời này, "Nói ra không sợ cậu chê cười, mình sợ sẽ chết."
Trình Miễn không lên tiếng, chỉ hơi thở dài.
Diệp Hồng Kỳ đột nhiên cười, nụ cười rất đẹp: "Cũng không phải thực sự sợ chết, chỉ là dưới hoàn cảnh cuộc sống như vậy, đây là một vấn đề không thể không suy tính. Từ ngày thành lập quân đội đến giờ, trong đội trước sau đã có bốn người yên giấc ngàn thu. Hàng năm đều có danh sách người bỏ mạng, không có huy chương, không có vinh dự, không có danh hiệu liệt sĩ gì cả, chẳng qua chỉ có một phần báo cáo tai nạn. Nói thật, chết kiểu này, thật đúng là thua xa ra chiến trường, máu nhuộm đỏ bầu trời cũng tốt hơn. Cho nên mới nói không có gì đáng bội phục cả, nhiệm vụ này không khó, chỉ có chút phí sức lại chẳng có kết quả tốt thôi. Mình đây này, thay vì nói mọi người tôn sùng như một vị anh hùng, thà rằng nói là một kẻ đần độn, mình lại thực sự tin tưởng người đó đó."
Khóe môi Trình Miễn cong cong, giống như đang cười.
"Cũng chỉ có kẻ đần độn mới có thể làm ổn thỏa công việc vất vả mà chả được gì này, cậu, mình, đều vậy thôi." Anh nói, âm thanh chầm chậm, "Nhưng cậu có từng nghĩ, cậu không thể ở đây suốt, cũng có lúc rời đi thôi."
"Mình hiểu rõ chứ. Cho tới bây giờ mình cũng không phải là người cao thượng, không thể nào đây trông coi đến chết. Mình cũng biết nhất định sẽ có ngày đó, nhưng mà, không phải lúc này." Đột nhiên đề cập đến chuyện rời đi, ánh mắt của Diệp Hồng Kỳ có một tia lưu luyến, "Trước khi mình tới, hàng năm đội pháo binh cũng không tuyển được người, không phải ai cũng nguyện ý làm kẻ ngu ngốc. Trải qua bốn năm này, rốt cuộc tình huống cũng khá hơn một chút, nhưng mà cũng chỉ là một chút. Cho nên bây giờ mình chưa thể rời đi được."
"Thật sự nên coi cậu là người vạn năng, đặt ở đâu cũng có tác dụng?"
"Không phải vấn đề có tác dụng hay không, mình chỉ sợ cứ thế ném lại, sau này trong lòng mình lại lo lắng, không thể an lòng