
kéo với cô, Hòa Hòa
cẩn thận cầm chiếc kim đó.
Kết quả Trịnh Hài bỗng nhiên giẫm
phải một đống mềm mềm, hơn nữa còn đang động đậy, anh lập tức ý thức
được mình giẫm phải cái gì, quá bất ngờ liền tránh đi, chiếc kim đó đâm
đúng vào tay anh xước một vệt máu rất đậm, thâm chí còn chảy ra giọt
máu.
Kẻ gây nên cái vụ án chết người đó, con mèo tên là Tiểu Bảo đó, còn chưa ý thức được bản thân mình đã gây chuyện, vô tội nằm ở một
bên, đảo đảo đôi mắt. Bởi vì lâu rồi Trịnh Hài không đến, nó là muốn
mượn cơ hội tạo quan hệ với Trịnh Hài, cho nên mới rất nịnh nọt chạy đến bên cạnh chân anh, ai ngờ rằng thái độ của Trịnh Hài với nó vẫn không
hữu hảo như trước.
Hòa Hòa vội vàng đi tìm giấy khử độc và urgo, bản thân Trịnh Hài dùng khăn giấy ấn vào mu bàn tay nói: “Không sao,
một lát là khỏi thôi.”
Hòa Hòa thấy cái tên gây sự đó còn ngây
thơ vô tội xem trò vui, nắm lấy cổ nó nhấc lên, vứt vào phòng ngủ của
cô, con mèo Tiểu Bảo đau khổ kêu lên hai tiếng “meo meo”
Hòa Hòa
đứng một lúc, thấy tay Trịnh Hài dường như không sao cả, mà anh cũng đã
mặc áo khoác vào chuẩn bị rời đi, nhớ ra một việc, nói: “Hai ngày trước
em mua một chiếc xe, ông chủ Lý của hãng xe là bạn của anh, nể mặt anh
cho em rất nhiều ưu đãi.”
Trịnh Hài nói: “Biết rồi. Không phải nói là không lái xe sao? Sao lại muốn mua xe?”
Hòa Hòa giải thích: “Cứ đi nhờ xe của đồng nghiệp, cũng hơi ngại.”
Trịnh Hài dửng dưng nói: “Chiếc xe trong nhà xe dưới lầu đó luôn không có
người dùng, em hà tất lại phải tiêu nhiều tiền như vậy? Kiếm cả năm cũng không đủ.”
Hòa Hòa lắc đầu nói: “Chiếc xe đó đắt quá, lái đi quá huênh hoang, em lái không ra làm sao cả, sẽ luôn lo lắng gặp phải người khác, hoặc là bị người khác gặp phải.”
Trịnh Hài nói: “Nhà xe của em vẫn còn giữ mà? Bỏ chiếc xe kia ra đi.”
Hòa Hòa nói: “Không cần đâu, trị an trong khu không tồi, xe em vừa bình
thường vừa không bắt mắt, đặt ở bên ngoài là được rồi. Hơn nữa trình độ
quay xe của em rất kém, vào nhà xe sẽ quẹt vào xe.”
Trịnh Hài
không nói nhiều nữa, đứng dậy chào một tiếng rồi chuẩn bị rời đi. Lúc đi lại thiếu một chiếc giầy, Hòa Hòa giúp anh tìm đi tìm lại, mới tìm thấy ở một góc giàn hoa. Nghịch cái trò này, ngoài con mèo Tiểu Bảo ra không còn ai khác.
Trịnh Hài nói: “Con mèo này, càng ngày càng giống
em. Em lúc nhỏ anh nói em mấy câu, em cũng giấu đồ của anh đi, hại anh
tìm mấy ngày không thấy. Sao em không dạy nó tốt một chút hả.”
Mấy thứ đồ anh muốn mang đi rất nặng, Hòa Hòa lo lắng cho tay anh, liền đi
theo sau, tranh giành giúp anh xách, đưa anh xuống lầu.
Lúc cô
chuẩn bị lên lầu, sờ sờ trong túi thấy chiếc điều khiển nhà để xe, liền
mở ra, muốn lấy mấy thứ lên lầu. Chiếc xe hai khoang đẹp đẽ giống màu
chiếc xe cô mới mua, cũng yên lặng để ở đó.
Chiếc xe đó là năm
ngoái sau mấy hôm cô nhận bằng lái xe Trịnh Hài liền lái về, nói giúp
bạn bè một việc, lấy được chiếc xe này. Bởi vì nhà xe của Hòa Hòa luôn
để trống, cho nên nhét vào chỗ của cô.
Trịnh Hài bình thường
không động vào chiếc xe đó, những lúc thỉnh thoảng quay lại ở, sẽ lái nó đưa Hòa Hòa ra ngoài hóng gió, đường dài sẽ mượn cớ muốn xem trình độ
lái xe của cô, bảo Hòa Hòa lái. Anh nói xe để lâu sẽ mốc, bắt Hòa Hòa
không có việc gì thì thường lái nó ra ngoài đi một lát.
Hòa Hòa
luôn biết rằng chiếc xe đó là Trịnh Hài tặng cho cô, chỉ là cô xưa nay
không muốn nhận quà tặng đắt tiền mà anh cho cô, cho nên Trịnh Hài không nói rõ, cô cũng giả vờ không biết.
Hôm nay Trịnh Hài không nói gì, nhưng Hòa Hòa đoán anh nhất định rất tức giận.
Cô đờ đẫn ở nhà xe một lát, Sầm Thế mất tích mấy ngày liền gọi điện
đến. Sầm Thế nói, mấy ngày nữa sẽ xuất phát đi thành phố B, ở lại đó mấy tháng. Xin Hòa Hòa nhất định phải đi uống trà cùng anh, coi như là tiễn anh.
Hòa Hòa cảm thấy khoảng thời gian gần đây thái độ của mình với Sầm Thế quả thật rất tồi tệ, nếu anh đã phải rời đi rồi, cô cũng
không có lý do từ chối. Hơn nữa nói thật là, bỏ qua cái trò đùa năm đó
của Sầm Thế, anh đối với cô vốn rất tốt, có đợt khiến cuộc sống của cô
tràn đầy ấm áp. Thậm chí sau khi việc đó bị bại lộ, sự xin lỗi của anh
cũng đủ chân thành, chỉ là cô không muốn tiếp tục chấp nhận mà thôi.
Hòa Hòa vừa lên lầu thay quần áo, Sầm Thế đã đến dưới lầu của cô. Cô
ngồi vào xe anh, chiếc xe chầm chậm lái ra khỏi khu nhỏ. Cửa ra vào khu
là một đoạn đường đôi hẹp hẹp, lúc 2 chiếc xe cùng đi sẽ rất chật.
Lại trùng hợp như vậy, lúc họ đi ra ngoài, xe của Trịnh Hài đúng lúc
quay lại. Lúc hai chiếc xe đi qua nhau, đều dừng lại, Sầm Thế khách sáo
nói: “Chào anh, Trịnh tiên sinh.”
Trịnh Hài hơi hơi gật đầu tỏ ý, lại nói với Hòa Hòa: “Anh có đồ quên trên lầu.” giọng điệu anh rất lạnh nhạt, sau đó liền tăng tốc rời đi.”
Quên trước quên sau xưa nay là thói quen của Tiêu Hòa Hòa. Trịnh Hài cũng quên đồ, chỉ có thể nói ông trời đang đối đầu với cô.
Hòa Hòa yên lặng cả đường, Sầm Thế quay đầu lại dò xét cô mấy cái. Cười chế giễu một tiếng
Hòa Hòa hơi tức giận, bực mình nói với Sầm Thế: “Không phải như anh nghĩ đâu!”
Sầm Thế cười nhạt nói: “A