
khi vô tình lời mình chạm tự ái của Quốc, nhưng cơn giận trong lòng còn đầy, cô không làm lành được mặc cho Quốc mang khuôn mặt lầm lì ấy. Tiếng gõ cửa, Quốc bước ra với vẻ miễn cưỡng. Không ngờ Thi Đình và bà vú bước vào. Con bé ùa về Khả Khả cười bảo:
-
- Mẹ, mẹ khỏe không? Nghe ba kể con lo biết bao nhiêu? Khả Khả vuốt đầu Thi Đình, mắt chào vú. Bà bảo:
-
- Vú nấu súp cho con nè. Ráng ăn cho mau khỏe. Con làm vú và thằng Quốc không sao ngủ được. Cứ sợ bậy bạ không hà. Sáng nay nghe điện, giọng thằng Quốc vui vẻ, bằng ai cho vú vàng đó con à. Giờ tai nạn khỏi, vú mừng lắm. Vài hôm con về nhà để vú săn sóc chọ Thi Đình hôn má Khả Khả, líu lo kể chuyện về ba nó, về dì Mai Đình lên máy bay, mua cho nó quà nhiều lắm. Má Mai Đình gởi lời thăm mẹ Khả Khả..v.v.... Quốc nhìn họ vui vẻ, nhưng nụ cười không hề có trên môi anh. Giọng thản nhiên anh lên tiếng:
- Vú và Thi Đình ở lại với vợ con nhạ Con về công ty có chuyện khi nào rảnh con đến. À ! Thi Đình, ba có mua đủ loại trái cây và bánh cho mẹ, con nhớ đem ra mời, nếu mẹ không ăn, bệnh sẽ nhiều đó con biết không? Thi Đình ngoan ngoãn "dạ ", Quốc bước ra ngoài sau khi ngọt ngào thưa với Vú:
- Con đến công ty, trưa con không về nhà, Vú đừng chờ cơm nha.
- Vậy con ăn ở đâu? Mấy ngày nay, con lo đủ chuyện, nhìn vào kính xem:
- Con già đi mấy tuổi rồi đó, con thấy hôn. Quốc gượng cười:
-
- Vú làm như con nhỏ vậy. Con định trưa nay ăn cái gì đó, rồi con đến đây nghỉ với Khả Khả. Mới ra ngoài Khả Khả còn yếu lắm chứ con đâu bỏ ăn mà vú sợ con ốm. Bà Vú thật thà bảo:
-
- Bây giờ nhà mình ấm cúng rồi. Vú mừng lắm, con có được Khả Khả, vú có nằm xuống cũng yên tâm. Vợ chồng biết yêu thương nhau dìu dắt con cái nên người là mừng rồi. Còn giàu nghèo không thành vấn đề. Có Khả Khả rồi, con không nên để cô Tuyết tới nhà tìm nữa.
- Dạ, con biết rồi. Thưa vú con đi. Vuốt đầu Thi Đình, Quốc ngọt ngào bảo:
-
- Con săn sóc mẹ thay ba nhá. Thi Đình ngoan ba cưng nhiều. Quốc không nhìn Khả Khả, anh bước ra cửa và khuất trong tầm nhìn của Khả Khả. Cô biết Quốc giận mình lắm. Thật ra lòng cô cũng nghĩ đến anh, nhưng nhớ về chuyện ngày xưa ấy. Khả thở dài. Khả Khả muốn về nhà mình nghỉ ngơi, có Lam Hằng săn sóc cho tiện nhưng Thi Đình không chịu, bà Vú một mực muốn săn sóc Khả Khả, để bù lại tháng ngày cô đã cực nhọc vì họ. Hồng Hạnh nhìn Khả Khả cười:
-
- Ê ! Tự nhiên có đứa con gái hết ý luôn. Nghe nó kêu "mẹ Ơi, mẹ à " tao muốn rỡn tóc gáy chứ? Vậy mà Thi Đình xưng "mẹ " ngọt như đường phèn, nghe phát thèm, tưởng chừng nó sinh em bé từ thuở mười lăm không bằng. Lam Hằng phụ họa:
-
- Mười bốn tuổi biết yêu, mười lăm có con. Đúng như trong Kinh nói:
- "Lấy chồng từ thuở mười ba Đến năm mười tám thiếp đà năm con Ra đường tưởng thiếp còn son Nào ngờ thiếp đã năm con với chàng !"
- Ê ! Lam Hằng, nếu như trong Kinh là trễ mất của Khả Khả hai năm rồi đấy nhỏ ạ. Uổng thật ! Nếu không chắc có năm đứa à. Khả Khả cười cú vào đầu Hồng Hạnh:
- Bộ ăn môn ngứa sao nói dữ vậy? Nói nhiều quá coi chừng ông Việt Kiều ấy chê đấy. Đồ nhiều sự !
Lam Hằng nắm vành tai của Khả Khả bảo:
- Thành thật khai báo đi. Tối sang bên ấy ngủ với ai? Nói.
- Thi Đình chứ ai hỏi lãng ồ.
- Sao con bé bảo, dỗ nó ngủ xong mi đi qua phòng ba nó? Khả Khả bắt ánh mắt "bậy bạ " của bạn, cô cau mày bảo:
-
- Lúc trước ta dỗ Thi Đình ngủ là về nhà mình. Sáng con bé hỏi vú bảo tao đi làm. Chứ với Quốc tao chưa có gì. Thật sự mà. Chuyện tại sao tao làm mẹ bất đắc dĩ ấy đó, tụi bây biết rồi, còn gì. Khả Khả, đâu có gì phải che giấu. Vả lại chưa cưới hỏi ai dám gần gũi chứ?
- Có không đó nghe. Đừng lấy vải thưa che mắt Thánh nhé, cô bạn nhỏ.
- Không tin thì thôi, ai sợ ai mà tra gạn?
- Hơ ! Hơ ! Một con cáo từng trải qua rừng mơ, lại có chuyện tha con nai vàng ngơ ngác sao? Mỡ còn đấy, mà mèo bị treo mỏ, ai chịu? Lam Hằng cười, chỉ Hồng Hạnh hăm dọa:
-
- Coi chừng nhỏ Khả Khả phản pháo mi đó.
- Làm gì tao hỉ?
- Ở đó mà hỉ với hả. Khả Khả nó bảo:
- "Lấy bụng ta suy bụng người " thì mi nói gì đây? Trong khi mi và hắn, hí hí ! Hết sẩy luôn.
- Được thôi. Miễn bàn.
- Không dám đâu. Đồ Tân Trang thì có. Hạnh đập lên vai Hằng không nương taỵ Khả Khả vỗ tay cười thành tiếng. Lam Hằng ngừng lại khi khuôn cửa có người nào đó án ngữ. Mắt Khả sựng lại. Hạnh đon đả gọi:
- Hơ ! Chú Út mới đến hả? Mời ngồi!
- Hằng gọt trái cây cho chú Long dùm đi. Hằng thở nhẹ, lặng lẽ nhìn Duy Long. Hạnh nắm tay bảo:
- "Chúng ta về nhé " Lam Hằng ngọt giọng bảo:
- Khả Khả, chiều mi về nhà, ta sẽ đến đón nhé.
- Ừ. Về đi làm kẻo trể. Hạnh nheo mắt trước khi rời khỏi nơi đó, nhường không khí cho hai người. Long nhìn Khả thật lâu, anh mở lời:
- Em khỏe không Khả Khả. Nghe nói chiều nay em về nhà Quốc dưỡng bệnh phải không? Anh thấy Quốc thật lòng lo lắng và thương em nữa.
- Dạ. Long lấy giọng như tạo cho mình một sức mạnh để đủ cam đảm trút hết nỗi lòng của mình:
- Anh biết, mình không phải với em. Trong lòng anh luôn dành cho hình ảnh của em, bởi tất cả đi qua để lại trong an