
ịa chỉ của Đỗ Hiểu Văn, Dư Vấn quẹo phải: “Hoàng phu nhân có hai cô con gái, con gái lớn đã 20 tuổi, con gái nhỏ cũng đã 16 tuổi, hai lần đều là sinh mổ, làm phẫu thuật u nang một lần, bác sĩ nói nếu sinh lần nữa nguy cơ vỡ tử cung là rất cao. Nhưng dưới tình hình đó, năm ngoái, bà ấy vẫn mạo hiểm không để ý đến đau đớn của bản thân, sinh ra một bé trai.”
“Hoàng tiên sinh không phải người đàn ông biết săn sóc, có con trai nối dõi, tuy rất thỏa mãn, nhưng chỉ là mặt ngoài thôi, không thể thay thế được dấm chua trong lòng phụ nữ. Sau khi sinh con trai, cơ thể Hoàng phu nhân kém đi rất nhiều, hơn nữa cũng không thể nhận được sự tha thứ của hai cô con gái. Con gái cả của bà ấy đang học đại học, giờ cũng bị bạn bè nhạo báng có em trai đang bú sữa, xấu hổ đến mức cả nghỉ hè cũng không muốn về nhà, mà con gái nhỏ thì tức giận đến một năm nay đã không gọi tiếng mẹ. Hiểu Văn, cô nói xem, cô làm chuyện ngu xuẩn đó là vì cái gì?” Cô dùng âm thanh rất bình tĩnh hỏi lại cô ta.
Đỗ Hiểu Văn cắn chặt môi, trước sau chỉ im lặng.
“Có thể để một người phụ nữ không cần cả sinh mệnh và thể diện, ngoài hai chữ gia đình còn có thể là gì?” Dư Vấn đưa ra đáp án.
Khăn tay đã bị vo lại.
“Hoàng phu nhân và Hoàng tiên sinh khi vừa hết hôn, họ chẳng có gì cả, mới đầu họ đều thay nhau may vá mà sống, trên lưng Hoàng phu nhân cõng con gái, dẫm lên máy may từ sớm đến muộn, tay và chân có tê đi cũng không muốn ngừng một chút. Sau đó gia cảnh của họ khá hơn, từ từ có thể mở cửa hiệu nhỏ, Hoàng phu nhân khi đó vừa là bà chủ cũng vừa là nhân công nhà xưởng, ăn mặc tiết kiệm cũng chỉ vì tính toàn cho Hoàng tiên sinh, thế cho nên đến bây giờ vẫn không có thói quen tiêu tiền bừa bãi.” Cô kể những chuyện này cho Đỗ Hiểu Văn nghe.
“Vừa rồi nghe Hoàng phu nhân nói, Hoàng tiên sinh từng mua một căn nhà ở Nghiễm Châu cho cô?” Dư Vấn hỏi.
Đỗ Hiểu Văn cúi đầu, không nói.
“Hơn nữa, ông ấy vì cô có bầu, cho nên thậm chí về nhà ra tay đánh Hoàng phu nhân, muốn ép bà ấy ly hôn?” Dư Vấn lại hỏi.
Đỗ Hiểu Văn vẫn không trả lời được
Dư Vấn hiểu rõ, cô chém đinh chặt sắt, “Nếu Hoàng phu nhân nói là sự thật, Hiểu Văn, tôi tuyệt không đồng tình với cô.” Nếu cô là Hoàng phu nhân, cô cũng sẽ rất muốn lột sạch Đỗ Hiểu Văn trước mọi người để xả hận!
Những việc Hoàng phu nhân đã trải qua, khi nghe được, trái tim Dư Vấn cũng rất không thoải mái.
“Hiểu Văn, có lẽ Hoàng tiên sinh bây giờ thật sự có rất nhiều tiền, nhưng mà, tiền tài của đàn ông không phải chỉ tăng trong một đêm, đó đều là tích lũy thanh xuân, mồ hôi và nước mắt của người phụ nữ!” Bây giờ, cô tức giận đến mức không muốn chở cô đi nữa, chỉ muốn vứt cô ở ven đường!
Thật lâu sau, thật lâu sau.
Đỗ Hiểu Văn mới dùng giọng nói rất nhẹ trả lời, “Không phải vì tiền…”
“Không phải vì tiền, đó là vì tình cảm?” Dư Vấn cười nhạt.
Hoàng tiên sinh cũng đã hơn bốn mươi rồi, dáng vẻ cũng không đẹp, khả năng cũng chẳng giỏi, làm giàu đều dựa vào vận may mà thôi, cô chẳng thể nhìn ra có chút nào hấp dẫn Đỗ Hiểu Văn cả.
“Nhà tôi tuy không được bằng cô, nhưng tôi không thiếu tiền, cũng không bán mình.” Đỗ Hiểu Văn vì cảm thấy nhục nhã mà cắn môi dưới thành dấu.
Ba cô cũng kinh doanh, tuy không giàu có như nhà Dư Vấn và Hạ Nghị, nhưng chỉ cần cô mở miệng, tuyệt đối sẽ không để cô sống khổ.
“Đỗ Hiểu Văn, vậy thì vì sao?”
Vì sao, Tống Dư Vấn lại hỏi cô vì sao ư!
※※※※※※※※※※※※※※
Sớm hôm đó, Đỗ Hiểu Văn đã đi mất.
Rời khỏi người đàn ông mình yêu, tác thành cho một đời người khác, rời khỏi Hạ Nghị, cô không biết mình có thể đi đâu, mình sẽ đi đâu. Ở lại thành phố là không thể. Cô sợ Hạ Nghị sẽ tìm ra cô. Về Thượng Hải càng không thể. CJoon sẽ không tha thứ cho cô, mà cô, cũng không còn mặt mũi gặp lại anh.
Lang thang trên đường thật lâu, cuối cùng cô đến nhà ga, vô tri vô giác lên một chiếc xe. Chiếc xe đó sẽ đến đâu cô không biết, cũng không quan tâm. Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, rời khỏi thành phố làm cô đau lòng đến vỡ nát là được.
Trong tay cô nắm chặt tờ vé kia. Trên dãy ghế, chỉ có một người đàn ông trung niên, cô lúc đó căn bản chẳng để ý đến dáng vẻ đối phương là béo hay gầy. Dung nhan thanh tú của cô làm cho mắt gã đàn ông sáng ngời.
Dọc theo đường đi, cô chỉ ôm đầu gối, nước mắt vẫn chảy không ngừng. Người đàn ông trung niên cố gắng tìm đề tài nói chuyện với cô, cô không đáp lại mà chỉ khóc. Vì thế, người đàn ông giả kia vờ quan tâm không thôi với cô, hỏi cô có phải thất tình không, hỏi cô có phải bị bạn trai bỏ rơi không, cô không thể trả lời vì trái tim quá đau.
Đêm đã khuya, ở hai chỗ nằm khác trên ghế vẫn trống rỗng. Gã đàn ông thấy cô khóc mệt mỏi liền cho cô một ly nước. Cô không nghĩ nhiều liền uống chén nước kia, lại phát hiện môi mình tê đi, tay chân cũng dại ra. Tiếp theo, eo cô bị người ôm chặt, quần áo bị cởi, người đàn ông trung niên nằm lên người cô.
Cứu với, cứu với.
Nhưng cô không thể giãy dụa, cũng không thể nói ra lời nào, ý thức quay về, cả người cô bắt đầu run rẩy. Sau đau đớn xé rách, gã đàn ông thở hồng hộc, cực lạc ngâm nga không thôi trên người cô.
Xe lửa ngừng lại,