
i, cô chỉ kịp nghe được một câu cuối cùng, Dư Vấn lãnh đạm hỏi: “Anh ở đâu?” Thụy Thụy nhìn cô chăm chú, cô không nói quá nhiều.
Cô có thể nghe ra ở đầu kia điện thoại, âm thanh không đúng, rất ầm ĩ. Cô không hy vọng để Thụy Thụy biết, thật ra tình cảm ba mẹ bất hòa, như vậy sẽ mang đến thương tổn cho Thụy Thụy.
“Anh về sớm một chút, trước 12h phải về nhà, tất cả chờ về rồi nói sau.” Mặt cô không thay đổi nói.
Thụy Thụy thỉnh thoảng hay cố chấp, cũng rất cố chấp, cô đoán đêm nay con gái sẽ chờ anh ở cửa, sau đó tự mình đưa họ vào “động phòng”.
“Sớm về cùng “tạo người” với em hả? Em nằm mơ đi!” Hạ Nghị cảm thấy rất buồn cười, anh cũng không nhiều lời một chữ với cô.
Ngay khi anh chuẩn bị cúp máy, vai bị khoác lên, một bàn tay ngọc tao nhã cầm lấy điện thoại của anh.
“Hạ phu nhân, đêm nay, chồng chị không về đâu, tôi bao hết!” Nào biết, qua phone truyền đến một tiếng lười biếng.
Dư Vấn hoảng hốt, buông bút trong tay ra.
“Hạ phu nhân, chị cắt đường tiền tài của tôi, tôi muốn chồng chị!” Đối phương cố ý nói thêm chữ “muốn”, mờ ám cười không ngừng. “Tôi sẽ để anh ấy vui sướng như tiên, cho nên đêm nay phiền chị trông phòng một mình rồi!” Giọng điệu khá tự tin và đắc ý.
“Tôi không nói chuyện với gà rừng, gọi Hạ Nghị ra nghe máy!” Đôi mắt đẹp của Dư Vấn híp lại, giọng điệu nghiêm túc.
Điện thoại được nhận một lần nữa, song…
“Hạ phu nhân, em đừng chờ tôi, đêm nay tôi sẽ không về nhà!” Anh trả lời rất rõ ràng, thực làm người ta chán nản.
Hơn nữa, anh rất hài lòng biểu hiện của người phụ nữ kia với cô.
“Đừng chờ cửa, đêm nay tôi đi “tạo người” cùng người phụ nữ khác!” “Tiếp theo đến quán bar đi, em mời khách.”
Khi Dư Vấn và CJoon đang chuẩn bị nói lời từ biệt, anh đột ngột mời một câu.
Dư Vấn sửng sốt một chút, đi đến gần anh, hạ giọng: “Không phải tối anh hẹn với bạn à, làm sao có thời giờ…”
Cho dù giờ phút này, cô rất muốn tách anh với Đỗ Hiểu Văn ra, nhưng bên ngoài, cô rất quan tâm đến mặt mũi của anh, trước mặt người ngoài cũng không dễ dàng phản bác quyết định của anh. Hạ Nghị là người đàn ông rất bảo thủ, không tin tà ma, không chịu thua, người khác càng không muốn anh làm thì anh càng phải thử, đây là ưu điểm của anh, cũng là khuyết điểm của anh. Cô và Hạ Nghị sở dĩ có thể đi đến ngày hôm nay, là do hình thức cô nắm giữ tính cách và hành vi của anh.
Nhưng mà, anh bịt tai không nghe thấy, chỉ nhìn Cjoon chòng chọc, “Sao thế, không hân hạnh sao? Không để tôi mời sao? Hay là ở nơi này, quân nhân như bọn anh kiêng kị, không dám chạm vào?”
Dư Vấn nhíu mày, bởi vì khi cô làm bạn với anh hai năm, anh thay đổi rất nhiều, đã lâu không nói với người ta giọng điệu như vậy. Hơn nữa cô cảm thấy, tuy mắt anh nhìn Cjoon nhưng thật ra những lời này là hướng về phía Đỗ Hiểu Văn.
CJoon nở nụ cười, hiền hoà nói, “Tuy rằng cuộc sống của quân nhân chúng tôi bình thường có vẻ nghiêm ngặt, nhưng chỉ cần không mặc quân phục thì CJoon vẫn có thể đến quán bar, hơn nữa, tháng này, tôi đang chuẩn bị hôn lễ nên có rất ít thời gian.”
Toàn bộ quá trình Đỗ Hiểu Văn chỉ cúi đầu im lặng.
“Hiểu Văn, đi thôi, chúng ta và bạn em đến quán bar!” CJoon ôm vai cô, thay cô ra quyết định.
Nhìn ra được, giữa họ ai có vị trí cao hơn.
Dư Vấn không thể nói nhiều, bên ngoài phụ nữ nếu lướt mặt đàn ông sẽ chọc họ tức giận, cô là người phụ nữ thông minh, cô không phản bác, chỉ nắm lấy tay Hạ Nghị một lần nữa.
Nhưng mà ánh mắt anh, vẫn theo đuổi bóng hình mảnh mai kia, không tập trung bỏ lại tay cô, anh đi thẳng về phía trước. Để lại cô đứng một mình tại chỗ.
Ở quán bar, không khí rất náo nhiệt, CJoon uống mấy ly, ôm bả vai Hiểu Văn: “Buổi tối đi mình đâu, em?” Bởi vì ở quán bar ồn ào, CJoon chỉ có thể cao giọng thêm một chút để cô nghe thấy, vì thế Hạ Nghị ngồi ở bên cạnh vừa vặn cũng có thể nghe rõ ràng.
Cả đôi mắt Hạ Nghị là một màu lạnh.
“Em, em đi toilet trước.” Đỗ Hiểu Văn vội vàng đứng dậy.
“Tôi cũng đi toilet!” Hạ Nghị cũng lập tức đứng dậy.
Dư Vấn giữ bình tĩnh, cô khẽ gật đầu, làm vật nền, lịch sự tiếp tục nói chuyện cùng CJoon.
…
Mới đi đến cửa toilet đã bị anh chặn lại.
“Trước kia không phải em ghét không khí nơi này không tốt, hơn nữa ghét nhất đàn ông đi đến nơi này?” Trong mắt anh hiện lên châm biếm.
Trước kia, sau một lần cô theo anh đến quán bar, cũng không nguyện ý xuất hiện ở nơi này, hơn nữa, chỉ cần mỗi lần vừa nghe thấy anh muốn đến quán bar tụ tập với bạn bè, cô luôn rầu rĩ không vui. Nhưng mà, vừa rồi cô lại uốn người bên cạnh người đàn ông kia, im lặng như chú cừu non.
Đỗ Hiểu Văn im lặng không nói
“Chồng tương lai của em cũng khá quen nơi này nhỉ!” Anh cố ý nói thế. Người đàn ông kia không phải chưa từng va chạm xã hội chứ.
“Anh ấy thỉnh thoảng cũng hẹn bạn bè ở đây.” Cô rốt cục thấp giọng phản bác. CJoon là quân nhân, anh rất yêu màu sắc hoàng kim của ngôi sao trên vai mình, hành động rất biết kiềm chế, coi như người đàn ông giữ mình trong sạch.
Anh nhíu mày, không nói nhiều lời, bởi vì CJoon quả thật không phải người đàn ông thích đùa.
“Khi nào thì kết hôn?” Anh ngoài cười nhưng trong không c