
hời đi học, không lợi ích, không tính kế, tình cảm luôn là hồn nhiên nhất.
“Rắc rối thế, làm ơn đi, chị em bọn mình chỉ có thể đến vài người thôi, sao lại có thể được chín người? Nếu không đủ nhân số, mặt mũi tôi thế nào đây!” Bạn cùng phòng cảm thấy thật là làm khó, nhưng mà phải sao đây, nhập gia thì tùy tục đó.
“Nhân sổ chắc chắn đủ rồi, tôi với mấy đứa em nữa, cậu còn sợ gì nữa?” Cô cho bạn cùng phòng niềm tin. Ôn Châu yêu cầu với phù dâu không phải chỉ là chưa kết hôn thôi sao.
“Ai da, người ta chỉ là lo lắng thôi!” Hôn lễ cả đời chỉ có một lần, rất sợ sai lầm mà, đến lúc đó biết đâu thiếu người thì sao?
“Yên tâm, nếu xảy ra chuyện gì mình sẽ đi mượn tạm vài người đến giữ thể diện cho cậu được rồi chứ?” Cô cười nói.
“Thật tốt quá, mình không sợ nữa, Hạ phu nhân của tụi mình cái gì cũng có thể làm được!” Bạn cùng phòng cho cô một cái ôm thật lớn.
Nghe được ba chữ “Hạ phu nhân”, nụ cười của cô thu lại.
Bạn cùng phòng lập tức nhận ra, “Dư Vấn, cậu vẫn còn giận chuyện năm đó ư?”
Ngày kết hôn đó, không thể nào tìm thấy chú rể. Nghe nói, chú rể đi tìm một người phụ nữ khác ở mọi nơi, đây với một người phụ nữ mà nói cũng là một loại nhục nhã. Cô mãi mãi nhớ rõ, ngày đó, Dư Vấn ngồi một mình trong tiệc cưới, thần sắc hiếu thắng, eo lưng thẳng tắp biết bao.
“Cũng đã qua rồi mà?” Cô thản nhiên nói.
Đỗ Hiểu Văn như nguyện biến mất khỏi cuộc sống tĩnh lặng của cô, chuyện quá khứ không muốn nhắc lại nữa!
“Hạ Nghị thật quá đáng, nếu không phải cậu có Thụy Thụy thì… cậu chịu tủi thân ư?” Bạn cùng phòng nhắc đến, liền kích động.
Dư Vấn đang tìm lễ phục, cũng không quay đầu trả lời, “Cho nên, không phải mình nên trả thù anh ấy à?” Hành hạ nhau đến chết là trả thù tốt nhất của cô.
Anh ghét cô quản anh, cô liền quản anh cả ngày, anh không muốn “yêu” cô, cô càng muốn anh, trên công việc cô gây áp lực với anh, trong nhà cô không cho anh địa vị, trong hôn nhân, đừng hi vọng cô chỉ dạo chơi, trước khi cơn giận của cô còn chưa biến mất, cô sẽ không dễ dàng buông tha cho anh! Cô đã cho anh cơ hội, để anh chạy trốn. Nhưng mà, nếu lúc trước anh đã chọn sống chung, vậy thì, cô không phải người phụ nữ nói đùa là có thể đùa! Nếu trong thế giới tình yêu, cô không được làm nữ chính, vậy thì cô cũng không ngại làm vai phản diện!
“Cái này làm lễ phục phù dâu được không?” Cô chọn đúng lễ phục hồng nhạt.
Mắt bạn cùng phòng sáng ngời, “Cái này thực không tồi đó!”
“Vậy là tốt rồi.” Khoản tiền không quá nhiều, phù dâu khác cũng có thể mặc được.
“Tiểu thư, ánh mắt cô tốt lắm, đây là hàng mới của chúng tôi, cả thành phố chỉ có chín bộ giống nhau, các cô có thể mua cũng có thể cho thuê!” Nhân viên bán hàng thân thiết nói.
“Dư Vấn sao đây sao đây? Mua không?” Bạn cùng phòng hiển nhiên, cũng rất thích bộ lễ phục phù dâu này.
“Mình mặc thử trước đã, nói sau.” Phải mặc vào mới có thể nhìn thấy hiệu quả, cô luôn bình tĩnh với mọi chuyện.
Trong chốc lát, cửa phòng thay quần áo vừa mở ra. Dư Vấn bước ra.
Cơ thể của cô được chăm sóc không tồi, lễ phục hồng nhạt, đoan trang trầm lắng, cầu vai rất đẹp, dịu dàng lại có chút thành thục.
“Thế nào?” Cô hỏi bạn cùng phòng.
Mắt bạn cùng phòng sáng lên, “Phu nhân rất đẹp ạ!” Dư Vấn mặc như thế, dịu dàng hơn rất nhiều, ai dám nói cô là nữ vương thì nên móc mắt ra đi. Đáng tiếc theo cá tính, bình thường Dư Vấn chỉ mặc kín đáo.
“Bộ này thì bộ này, chín bộ lập tức gói cho tôi!” Bạn cùng phòng rất hào phóng.
“Đợi chút, thuê là được rồi.” Nhưng mà, Dư Vấn ngăn người bạn không có khái niệm kinh tế lại.
Người Đông Bắc luôn hào phóng, không giống người Phương Nam luôn tính toán cẩn thận. Loại lễ phục này bình thường cũng ít mặc được, Dư Vấn lo cho điều kiện kinh tế của bạn mình, nếu thuê có thể tiết kiệm được một nửa chi phí.
“Được, nghe cậu hết!” Bạn cùng phòng vẫy vẫy tay, rất tin tưởng cô.
Năm 07, “Đường Tâm Phong Bạo*” nổi lên, trong bộ phim có câu: “Đừng sợ, mẹ Hà ở đại sảnh!” Sau đó, mấy cô bạn thân biến hình đổi dạng thành: “Hạ phu nhân ra trận, mọi chuyện đều không sợ!” Trong cuộc sống, trên công việc, gặp chuyện, các cô đều thích tìm Dư Vấn xin ý kiến, nghe cô nói mấy câu, trong lòng mọi người luôn đặc biệt an tâm, tuy rằng ngược lại, Dư Vấn chưa bao giờ dễ dàng nói chuyện của mình ra. Mà cô, càng ít nhắc đến Hạ Nghị ở trước mặt bạn bè, cũng gần như chưa từng oán giận đối phương không đúng. Dư Vấn luôn nói người đàn ông mình chọn, đối với người khác giới khác luôn hạ tầm mắt đi một nửa.
*http://www.dienanh.net/forums/showthread.php/812-Series-2007-Duong-Tam-Phong-Bao
“Tiên sinh, bộ lễ phục chú rể này được chứ?” Cách đó không xa, trong phòng thay quần áo, một bóng người cao lớn đi ra.
“Caravat có hợp không?” Triệu Sĩ Thành nhìn mình trong gương, mày nhíu lại.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Dư Vấn vội vàng quay đầu. Quả nhiên, là anh ấy.
“Không đâu, chụp lên sẽ rất ăn ảnh.” Nhân viên bán hàng vội nói.
“Thật không?” Triệu Sĩ Thành nhìn mình trong gương, thấy thế nào cũng không được tự nhiên rất không vừa mắt.
Cứ như đeo khăn quàng đỏ vậy! Nhưng mà, nhân viên bán hàng nhiều kinh